Chương 2 - Tình Yêu Và Những Ký Ức Đã Qua
2
Chu Kiến Giang hỏi vậy còn vớ tất chấm bi là sao?
Tôi đáp, đó là con người tạo ra bản sao để đánh lạc hướng ngựa vằn và cá lưng gù.
Chu Kiến Giang hỏi: “Thật à?”
Tôi: “Đương nhiên rồi.”
Tôi còn nói, Trư Bát Giới chắc yêu nhất là Đại sư huynh của mình.
Bởi vì khi Tôn Ngộ Không bị nhốt trong bát vàng, anh ta có thể cầu cứu cả 28 vì sao trên trời.
Còn khi Đường Tăng bị bắt, Trư Bát Giới chỉ biết nghĩ đến chuyện quay về Cao Lão Trang.
Chu Kiến Giang hỏi tôi: “Vậy Sa Tăng thì yêu ai nhất?”
Tôi nói: “Chuyện này ai mà biết được.”
Chu Kiến Giang cong mắt cười, ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Anh biết.”
Tôi tò mò: “Ai vậy?”
Anh không trả lời, chỉ dưới ánh đèn ngủ mờ vàng, đan mười ngón tay vào tay tôi.
Những nụ hôn dịu dàng như mưa xuân rơi xuống mái tóc tôi, anh khẽ hỏi:
“Vậy em phải nói trước, Tống Thanh Thanh yêu ai nhất.”
Tôi nhận ra mình bị lừa, ngượng ngùng quay mặt đi:
“Chu Kiến Giang, anh đúng là không biết xấu hổ.”
Chu Kiến Giang cười to, ôm tôi thật chặt:
“Tống Thanh Thanh.”
“Gì cơ?”
Hơi thở ấm nóng phả vào cổ tôi, ngón tay thon dài của anh lướt nhẹ qua làn da tôi, giọng nói trầm thấp mà chân thành:
“Anh yêu em nhất.”
Tôi rúc đầu vào ngực anh, cười khúc khích không dứt:
“Em biết mà, anh yêu em nhất.”
Xuân qua thu đến, tôi mãn nguyện cùng Chu Kiến Giang sống những tháng ngày nhàn nhã, mơ tưởng rằng chúng tôi có thể đầu bạc răng long.
Tôi từng nghĩ, đến một ngày chúng tôi già đến mức chẳng đi nổi nữa, tôi sẽ nằm trong vòng tay anh mà nói:
“Này, Chu Kiến Giang, em cũng yêu anh nhất.”
Nhưng tôi quên mất một điều…
Rằng để cùng nhau đi hết một đời, cần hai người cùng tình nguyện.
Chứ chẳng thể chỉ mình tôi là đủ.
Lần đầu tiên Chu Kiến Giang có dấu hiệu bất thường, là vào nửa năm trước.
Mùa hè oi ả sắp sửa kết thúc, tôi và anh đang chuẩn bị đi cầu nguyện ở một ngôi chùa nổi tiếng tại thành phố S.
Ngôi chùa đó được xây dựng trên một ngọn núi dốc đứng, nghe nói linh nghiệm lắm.
Người từ khắp nơi kéo về đông kín cả sườn núi.
Chu Kiến Giang vốn không tin mấy chuyện thần phật ma quỷ.
Nhưng lúc đó, có lẽ anh vẫn còn yêu tôi, nên bằng lòng đi cùng.
Tôi còn nhớ mơ hồ lúc đó chúng tôi đã đặt sẵn khách sạn, vé xe xong xuôi.
Hai đứa đang nằm sát nhau, nói mấy chuyện vớ vẩn chẳng đâu vào đâu.
Bỗng nhiên, tiếng điện thoại reo vang phá vỡ không khí ấy.
Khi vừa nhấc máy, khóe môi Chu Kiến Giang vẫn còn treo nụ cười.
Bàn tay anh vẫn đan lấy tay tôi, đùa nghịch từng chút một. Tôi nằm trong lòng anh còn có thể nghe thấy tiếng tim anh đập rộn ràng.
Nhưng sau đó, sắc mặt anh càng lúc càng nặng nề.
Tôi không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn, anh liền đưa tay to ra che mắt tôi, rồi dịu dàng hôn lên trán như để trấn an.
Sau đó anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Đến khi quay lại, anh ôm tôi rất lâu, rất lâu.
Đêm hôm đó, anh hôn tôi, đòi hỏi tôi một cách mãnh liệt lạ thường. Đầu mũi tôi toàn là mùi tuyết tùng lạnh lẽo từ cơ thể anh.
Hương thơm ấy dần dần bám lấy từng tấc da thịt tôi, cuối cùng thấm vào tận xương tủy.
Chúng tôi quấn quýt đến kiệt sức.
Tôi nằm rúc trong lòng anh, chìm vào giấc ngủ say. Chu Kiến Giang thì cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe mắt tôi đầy dịu dàng.
Sáng hôm sau, tôi ôm anh, nghiêng đầu hỏi có nên hoãn lại chuyến đi không.
Anh lắc đầu, nói không cần, đã có người sắp xếp xử lý rồi.
Thế nhưng đến khi hai đứa tôi thật sự đứng dưới chân núi, anh lại đột ngột đổi ý.
Hoặc phải nói đúng hơn là — hoảng hốt bỏ chạy.
Anh chen ra khỏi đám đông, kéo mạnh tay tôi:
“Thanh Thanh, công ty xảy ra chuyện rồi, mình phải về ngay.”
Khi đó, tôi vẫn còn ngây thơ tưởng thật là công ty có chuyện.
Mãi rất lâu sau này tôi mới biết, người gặp chuyện là Hứa Viện.
Nói thật, đến giờ tôi vẫn không rõ bọn họ bắt đầu từ lúc nào.
Tôi chỉ biết, đó là lần đầu tiên tôi chờ cả đêm trong chính căn nhà của hai đứa, mà không thấy Chu Kiến Giang về.
Ánh bình minh rơi trên bờ vai tôi, cũng là lúc tôi nhìn thấy gương mặt phờ phạc của Chu Kiến Giang.
Trạng thái anh rất kỳ lạ.
Thấy tôi tỉnh lại, anh lập tức giấu bàn tay ra sau lưng, cố nặn ra một nụ cười lớn.
Tôi nheo mắt hỏi có chuyện gì không, anh nói không sao cả.
Sau đó, khi ôm tôi trong vòng tay mà chẳng nói nên lời, anh cứ không ngừng lặp lại ba chữ:
“Anh xin lỗi.”
Tôi tưởng rằng anh đang áp lực quá lớn, nào ngờ, đó lại là lời xin lỗi cho sự dao động trong lòng mà tôi không hề hay biết.
Đầu anh vùi vào hõm cổ tôi, giọng anh khẽ khàng:
“Sự việc lần này rắc rối lắm, có thể anh sẽ thường xuyên không về nhà.”
Tôi mơ màng vỗ nhẹ vai anh, chỉ bảo rằng không sao, em hiểu mà.