Chương 10 - Tình Yêu Từ Những Kẻ Bị Lãng Quên
Không khí lập tức chìm vào im lặng.
Tôi chuyển chủ đề: “Lúc ra ngoài em quên đem giấy tờ rồi, chắc đêm nay phải ngủ ngoài đường mất.”
“Không đâu.”
Một chiếc xe lao vụt qua Tề Yến vội kéo tôi né sang bên.
“Có một nơi, cách đây không xa.”
“Ở đâu?”
“Nhà anh.”
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà của Tề Yến.
Dù trong bình luận trước đó đã có người spoil rằng Tề Yến hiện tại sở hữu khối tài sản cực lớn.
Nơi anh định dẫn tôi đến nghe nói còn là căn biệt thự lớn nhất trong tất cả những bất động sản anh đang có.
Thế nhưng, ngay khi bước vào, tôi vẫn bị choáng ngợp đến mức không thốt nên lời.
Căn biệt thự này tôi từng để ý trước đây, nhưng sau đó nghe nói đã bị một người mua tư nhân giành mất.
Không ngờ người đó lại chính là Tề Yến.
Tề Yến dẫn tôi đi thẳng vào phòng thay đồ.
Cả một tủ lớn chứa đầy trang sức lấp lánh.
Không chỉ có vậy, những món quà giống hệt với mấy thứ Tề Dực từng tặng tôi — loại tôi đang dùng hoặc đang đeo ở nhà — anh ấy cũng đã mua sẵn hết, cẩn thận xếp ở đây.
Tôi tròn mắt:
“Tề Yến, anh là đại gia giấu mặt hả? Anh chuẩn bị từ khi nào thế?”
“Ngày thứ hai sau khi đến nhà em.”
… Hơi bị nhanh rồi đấy.
【Vụ này sáng tỏ rồi mọi người ơi, là tình yêu sét đánh! Team chị gái – cún ngoan chiến thắng áp đảo!】
【Ai mà ngờ phản diện lại dễ “công lược” thế chứ!】
【Nếu không phải nay đột xuất qua đây ở, chắc ảnh còn chuẩn bị hoành tráng hơn nữa ấy chứ!】
Tôi kiễng chân, hôn nhẹ lên má anh:
“Em rất thích. Cảm ơn anh.”
“À, mà em ở phòng nào vậy”
Tôi vừa quay người hỏi xong, Tề Yến đã bất ngờ nắm lấy tay tôi, kéo cả người tôi vào lòng anh.
Cử chỉ này… tôi đã thấy ở đâu rồi nhỉ.
À đúng rồi, giống hệt trong phim thần tượng tôi từng xem.
Tôi bị đập vào ngực anh, còn chưa kịp phản ứng.
Chỉ nghe thấy anh nói nhỏ, giọng trầm khàn:
“Đổi chỗ ở mới, có khi sẽ khó ngủ.”
Yết hầu anh khẽ chuyển động:
“Hay là… ngủ cùng anh nhé?”
“Tề Yến… anh học mấy trò này lén lúc nào vậy?”
Tôi thở hổn hển, dùng mũi chân khẽ chạm vào bụng dưới của anh.
Tề Yến thả lỏng một chút, cũng thở dốc mà hỏi:
“Không tốt sao?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tốt chứ.
Tốt đến mức khiến người ta thấy xấu hổ.
Chiếc giường cứ kẽo kẹt không ngừng cả đêm.
Tôi kiệt sức hoàn toàn, nằm tựa trong lòng Tề Yến.
Sáng hôm sau.
Lúc tôi tỉnh dậy, vừa hay thấy Tề Yến cúp máy.
Tôi hỏi:
“Ai gọi vậy?”
“Phu nhân Ôn.”
Là mẹ tôi.
“Bà gọi cho em không được, nên mới gọi sang máy anh.”
“Bà có bắt anh làm gì không?”
Bố mẹ tôi là kiểu người làm kinh doanh triệt để.
Từng lời nói, hành động đều đặt lợi ích lên hàng đầu.
Tề Yến khẽ nói:
“Tiểu Ý, lát nữa mình về nhà em một chuyến nhé.”
Khi đến nhà họ Tống.
Nhìn thấy cả đám người quen mặt ngồi trong phòng khách, tôi lập tức thấy bất an.
Tôi quay sang nói với Tề Yến:
“Em đã nói là không cần mà.”
Tề Yến xoa đầu tôi, dịu dàng trấn an:
“Lần này không giống với lần ở nhà họ Tề đâu.
Là anh thật sự tự nguyện.”
Sau khi cấy chip, bố mẹ tôi mới đồng ý để tôi và Tề Yến ở bên nhau.
Tôi chuyển hẳn đến sống trong nhà anh ấy. Chiếc điều khiển ấy, tôi đã cất kỹ xuống tận đáy rương.
Tôi dần dần học cách sống là chính mình, không phải sống như một “đại tiểu thư nhà họ Tống”.
Sau này, tôi nghe tin anh đã ra tay với nhà họ Tề.