Chương 2 - Tình Yêu Trong Bóng Tối
“Tôi mang cơm cho anh, chiều còn phải đi làm.” Tôi bình tĩnh đáp.
Hạ Xuyên lộ rõ vẻ chán ghét khi nhìn hộp cơm cũ kỹ của tôi, “Không cần.”
An Lệ nhìn tôi từ đầu đến chân, dường như không thể tin nổi.
“Cô là vợ của anh ta thật sao?”
Hạ Xuyên miễn cưỡng gật đầu. Tôi cúi đầu nhìn mình – từ đầu đến chân không quá trăm nghìn, vì đi làm vất vả nên da cũng sạm và thô ráp, chẳng trách người ta coi thường.
“Cô thực sự là vợ của Hạ Xuyên?”
Hạ Xuyên lại gật đầu. An Lệ thở phào nhẹ nhõm, châm một điếu thuốc đứng bên cửa sổ.
Một lúc sau, cô ta quay đầu nhìn tôi, “Tôi không muốn vòng vo nữa. Cô làm thế nào mới chịu nhường Hạ Xuyên cho tôi?”
Tôi thật khó liên hệ một An Lệ mạnh mẽ trước mặt với dáng vẻ mềm mại lúc nãy.
“Cô An Lệ này, đây là chồng tôi!”
“Ban đầu tôi còn định cạnh tranh công bằng, nhưng không ngờ cô lại là kiểu người thế này. Hạ Xuyên, anh nghĩ sao? Rõ ràng chúng ta mới là xứng đôi.”
Cô ta hờ hững đưa một tay ra, “Ra giá đi, mười vạn?”
Tôi khoanh tay trước ngực, “Tôi cho cô năm mươi vạn, đừng dây dưa chồng tôi nữa!”
Hạ Xuyên và An Lệ trợn mắt nhìn tôi, “Chiếu Vãn, em có năm mươi vạn á?”
Chết rồi, buột miệng nói ra.
“Không có, sao vậy?”
Hạ Xuyên xoa trán, “Lê Chiếu Vãn, rốt cuộc em còn định làm loạn tới bao giờ?”
An Lệ lại bật cười nghiêng ngả, từ trong ngực rơi ra một mặt dây chuyền ngọc.
Sắc mặt tôi lạnh hẳn đi – đó là di vật bà nội để lại cho tôi, ba mẹ tôi từng đòi, tôi còn không cho.
Là vật được cao tăng khai quang, cầu bình an.
Tôi từng đeo nó vào cổ Hạ Xuyên lúc anh còn nằm trên giường bệnh.
Không ngờ, anh lại tặng cho người khác…
Tôi xông tới giật mạnh, siết chặt đến mức cổ An Lệ đỏ cả lên.
Hạ Xuyên ở bên cạnh định kéo tôi ra, tôi không buông, anh liền dùng sức đẩy tôi ngã xuống đất.
“Chiếu Vãn, em điên rồi sao!”
Tôi ngồi dưới sàn, trừng mắt nhìn anh ta, “Sợi dây đó là em tặng anh. Em từng nói, đó là di vật của bà nội. Tại sao lại nằm trên cổ người đàn bà này?”
“Chỉ là cái dây chuyền thôi mà. Hôm đó là sinh nhật An Lệ, anh không chuẩn bị quà, tiện tay tặng cho cô ấy, em đừng nhỏ mọn thế. Vài hôm nữa anh mua cho em cái mới.”
Tôi hét lớn: “Đó là đồ bà nội em để lại! Anh muốn tặng thì đi xuống dưới đất mà hỏi xem bà em có đồng ý không!”
Trong lúc giằng co, An Lệ đổ cả hộp cơm lên đầu tôi.
Ngay sau đó, người trong công ty kéo tới xem ngày một đông, Hạ Xuyên bắt đầu mất mặt.
“Lê Chiếu Vãn, em thôi làm trò mất mặt được không? Về nhà đi làm đi!”
An Lệ thì mặt mày đắc ý, ném năm trăm nghìn vào mặt tôi.
“Đủ chưa?”
3
Tôi nhất quyết đòi đánh nhau với An Lệ.
Hạ Xuyên sầm mặt lại, “Lê Chiếu Vãn, anh xin em đấy được không, đừng làm mất mặt ở đây nữa!”
Đây là lần đầu tiên anh dùng chữ “xin” với tôi, nhưng lại là bằng giọng điệu như thế.
Từ sau khi anh tỉnh lại, tôi luôn không muốn thừa nhận một chuyện – anh lúc nào cũng mang thái độ ban ơn, nói năng như kẻ ở trên nhìn xuống.
Tôi tự tẩy não mình hết lần này đến lần khác rằng: anh bệnh nặng mới khỏi, tính cách thay đổi cũng là điều bình thường.
Cuối cùng, tôi mang một thân đầy nước sốt rời khỏi đó, không chiếc xe nào chịu đón, tôi đi bộ suốt hai tiếng mới về đến nhà.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của An Lệ, là một loạt ảnh – hơn một trăm tấm.
Toàn bộ đều là cảnh cô ta hẹn hò với Hạ Xuyên.
Bãi biển, công viên giải trí, quán bar, công viên, rồi đến cả khách sạn.
Cử chỉ thân mật như vợ chồng thật sự.
Cuối cùng còn kèm thêm vài dòng mỉa mai: chê tôi là nữ công nhân xưởng điện tử mà dám bám lấy con nhà giàu.
Nói tôi ham giàu sang, nhà người ta thì biệt thự, còn cha mẹ tôi lại ở “mộ phần cao cấp”.
Thì ra cô ta nghĩ Hạ Xuyên là con nhà giàu.
Toàn bộ quần áo của Hạ Xuyên đều là hàng hiệu, cà vạt ba triệu dùng để lau vết thương, cũng chẳng hề chớp mắt.
Tất cả lAn Lệ của tôi, tự rước họa vào thân vì không nỡ để anh sống nghèo như mình.
Tôi xin nghỉ ở xưởng, nằm dài trên giường suy nghĩ miên man.
Hạ Xuyên về, mang theo chiếc bánh kem Thiên Nga Đen – thứ tôi từng rất muốn ăn.
Để giữ lời hứa với vị cao tăng, tôi chưa từng dám đụng tới thứ gì đắt đỏ.
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi vừa khóc vừa ăn.
Hạ Xuyên thì đang xoa xoa chân.
Tôi giả vờ ngạc nhiên nhìn anh, “Sao thế?”
“Không sao, chân hơi đau, chắc là thiếu canxi rồi.”
“Đáng đời!”
“Được rồi được rồi, anh đáng đời mà. Vợ anh – Chiếu Vãn ơi, thương anh chút đi, mua cho anh ít viên canxi nha?” Anh cười nịnh, như một chú cún con.
Bộ dạng ấy khiến tôi nhớ đến anh khi chưa mất trí nhớ.