Chương 2 - Tình Yêu Sau Mười Năm
Dẫu cho trên WeChat, cô ta đã gửi không biết bao nhiêu hình ảnh và video ân ái với Thương Hành Chu cho tôi.
Những hình ảnh đó đã từng khiến tôi đau đớn như bị d.a.o đâm.
Chỉ khác một điều là lần này, cô ta và Thương Hành Chu vẫn còn mặc quần áo.
Nhìn ly rượu được đưa tới, sắc mặt Thương Hành Chu lập tức thay đổi.
Anh ta đứng chắn trước tôi, giọng lạnh lùng: "Vợ tôi không thích uống rượu."
Sự bảo vệ trắng trợn này không khiến Hứa Nhiễm khó chịu, ngược lại, cô ta cười càng rạng rỡ hơn.
"Căng thẳng gì thế?"
Cô ta nói bằng tiếng Tây Ban Nha, ánh mắt quét qua tôi.
"Trước đây, khi thiếp bước vào cửa, đều phải dâng trà cho chính thất."
"Em kính chị một chén trà, chắc không có vấn đề gì chứ?"
"Đúng vậy, anh Chu." Người anh em của Thương Hành Chu phụ họa: "Tề nhân chi phúc*, anh cứ tận hưởng đi."
(*) chồng có một vợ, nhiều bồ là cuộc sống phú quý.
"Dù sao chị dâu cũng không hiểu, cứ tùy tiện viện cớ nào đó, để chị dâu uống một ngụm đi..."
Tôi không hiểu họ đang nói gì, nhưng ánh mắt trêu chọc khi họ nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng ác ý trong đó.
Thương Hành Chu theo bản năng muốn từ chối, nhưng dưới ánh mắt chờ mong của đám đông, sự tự mãn trong lòng anh ta khiến anh ta do dự.
Trong mắt anh ta lóe lên một tia đấu tranh, sau đó nhìn về phía tôi, dò hỏi: "Vợ à, hay là..."
Tôi cắt ngang lời anh ta: "Anh muốn em uống không?"
Chàng trai mười bảy tuổi bên cạnh sốt sắng: "Bé cưng, em dị ứng cồn, không thể uống!"
Nhưng Thương Hành Chu lại do dự một chút, rồi gật đầu.
Tôi mỉm cười, giơ ly rượu về phía chàng trai trẻ.
"Lần đầu tiên."
Chất lỏng chảy xuống cổ họng, mang theo vị đắng nhè nhẹ, kích thích đến mức nước mắt tôi suýt rơi ra.
Trong mắt chàng trai trẻ, sự sốt ruột lập tức biến thành đau lòng, rồi lại chìm vào nỗi ân hận sâu sắc.
Thương Hành Chu không hiểu ý nghĩa của "lần đầu tiên", anh ta dịu dàng ôm tôi vào lòng.
"Vợ à, anh đảm bảo với em, đây là lần đầu tiên em uống rượu, cũng sẽ là lần cuối cùng."
Tôi cụp mắt xuống.
Khi mười bảy tuổi, Thương Hành Chu biết tôi dị ứng cồn.
Vì vậy, ngay cả trong tiệc cưới, anh ta cũng tự mình uống hết tất cả rượu mừng.
Nhưng Thương Hành Chu của hiện tại, ôm người đẹp trong lòng, đã sớm quên mất điều đó.
Thương Hành Chu, anh còn hai cơ hội nữa.
Do rượu, mặt tôi nhanh chóng nổi đầy mẩn đỏ, đầu cũng bắt đầu choáng váng.
Thương Hành Chu cuối cùng cũng nhớ ra tôi bị dị ứng.
Anh ta hoảng loạn, ánh mắt tràn đầy hối lỗi.
"Vợ à, anh đưa em đến bệnh viện."
Sự quan tâm của anh ta từng khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng giờ đây, lại khiến tận đáy lòng tôi dâng lên một cơn ghê tởm.
Tôi hất tay anh ta ra, giọng nói bình thản đến lạnh lùng: "Không cần, em về nhà uống thuốc là được, các anh cứ chơi vui vẻ."
"Không được, em là vợ anh, sao anh có thể để em về một mình?"
Giọng Thương Hành Chu gấp gáp hơn.
Anh ta đứng bật dậy, nhanh chóng khoác áo khoác lên người tôi.
"Đi, đến bệnh viện. Nếu không, anh không yên tâm."
Nói xong, anh ta hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người khác trong phòng, cũng không bận tâm đến sắc mặt khó chịu của Hứa Nhiễm đang ngồi trong góc.
Anh ta nắm chặt cánh tay tôi, nửa dìu nửa kéo đưa tôi ra khỏi phòng bao.
Đến bệnh viện, Thương Hành Chu tất bật lo lắng, đăng ký, tìm bác sĩ, lấy thuốc.
Bước chân anh ta vội vã, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Vợ à, em chịu đựng thêm chút nữa, sắp khỏi rồi."
Chỉ khi nghe bác sĩ nói không có gì đáng ngại, sắc mặt căng thẳng của anh ta mới dịu đi phần nào.
Trên giường bệnh, anh ta nắm tay tôi, ánh mắt chân thành.
"Vợ à, tất cả là lỗi của anh. Nếu em vì ly rượu này mà xảy ra chuyện gì, cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình."
Tôi nhìn anh ta, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Thương Hành Chu dành cho tôi.
Sự quan tâm, xót xa anh ta dành cho tôi, thực sự xuất phát từ tình yêu.
Nhưng tình yêu của anh ta lại quá rẻ mạt.
Người khác chỉ cần ngoắc tay một cái, là có thể giành được.
Tôi dời ánh mắt đi.
Chàng trai mười bảy tuổi đi theo bên cạnh tôi, mắt đỏ hoe, mấp máy môi nhưng không nói gì.
Tôi bỗng thấy mệt mỏi.
Sự khó chịu trong cơ thể cộng với sự mệt mỏi trong lòng, khiến tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Tôi nói với Thương Hành Chu: "Em muốn nghỉ ngơi."
Thương Hành Chu cẩn thận đắp chăn cho tôi, vuốt mái tóc lòa xòa trước trán tôi ra sau tai.
Anh ta dịu dàng nhìn tôi: "Ngủ đi, anh canh chừng em."
Tôi gật đầu, không nói gì nữa.
Lúc tôi mơ màng sắp ngủ, điện thoại của Thương Hành Chu reo lên.
Tôi cảm nhận được ánh mắt anh ta khựng lại một chút, sau đó chần chừ.
Anh ta cầm điện thoại lên, nhẹ nhàng đi ra ngoài nghe máy.
Tôi mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà thật lâu, nhưng Thương Hành Chu vẫn không quay lại.
Chàng trai mười bảy tuổi trở về.
Cậu ta cúi đầu, không dám nhìn tôi.
"Là Hứa Nhiễm gọi anh ta đi sao?"
Cậu ta không trả lời, chỉ cắn môi, siết chặt hai tay.
Tôi cười tự giễu: "Anh ta đi đâu?"
Cậu ta im lặng rất lâu, cuối cùng khó khăn thốt ra mấy chữ: "Bãi đỗ xe."
Tôi rút kim truyền dịch, xuống giường.