Chương 4 - Tình yêu sau hôn nhân
12
Sau ngày hôm đó, Giang Hoàn hình như đột nhiên nghĩ thông suốt, anh đồng ý tập phục hồi chức năng.
Mỗi lần nhìn anh đau đớn đến mức đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cố gắng, tôi lại thấy hơi đau lòng.
Thực ra chúng tôi rất giống nhau, đều là người cô đơn.
Trong thời gian dài ở đây, tôi cũng biết thêm nhiều thông tin về anh.
Anh là người thừa kế của gia tộc họ Giang, lúc nhỏ được cha mẹ đưa ra nước ngoài học tập.
Khi anh trưởng thành và về nước thì cha qua đời, mẹ tái giá. Việc kinh doanh của gia đình họ Giang bị đối thủ vùi dập.
Anh một thân một mình cắn răng kiên trì phấn đấu.
Vất vả lắm mới đạt được chút thành tựu thì tai nạn xe xảy ra khiến anh nằm liệt giường.
Vị hôn thê đã đính hôn cũng quay đầu cưới người khác.
Tôi hiểu nỗi đau và sự cô đơn của anh, bởi vì hai chúng tôi đều cô độc trên thế giới này.
Trời không phụ lòng người, Giang Hoàn cuối cùng cũng có thể đứng lên!
Dù vui nhưng tôi cũng cảm thấy tiếc nuối.
Anh ấy đứng dậy được thì đã đến lúc tôi phải rời đi.
Ngày họ Giang tổ chức yến tiệc để thông báo Giang Hoàn trở về, anh ấy tự tay đưa tôi một bộ lễ phục và mời tôi tham dự.
Thực ra tôi hơi sợ loại tiệc thượng lưu này, vì tôi là một cô nhi chưa từng trải sự đời.
Trong bữa tiệc, Giang Hoàn chăm sóc tôi rất chu đáo, còn nhờ mấy người bạn là nữ đi cùng tôi.
Tôi cũng gặp lại Trần Phong và Phùng Thiến.
Đã một năm kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau, những người từng rất quen thuộc giờ lại vô cùng xa lạ.
Phùng Thiến trang điểm tinh tế nhưng nở một nụ cười gượng gạo trên môi.
Trần Phong nhìn có chút mệt mỏi và lơ đãng.
Hai người họ cũng thấy tôi, ánh mắt không thể tin nổi:
"Ngụy Thanh Thanh?"
Không trách họ được, đến tôi còn chẳng nhận ra mình khi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Hóa ra tôi cũng có thể xinh đẹp và sang trọng như vậy.
Tôi gật đầu với họ và đi ngang qua mà không nhìn lại, ai rảnh tiếp chuyện những kẻ không liên quan chứ!
Lúc Giang Hoàn phát biểu trên sân khấu, tôi thấy anh ấy như đang toả sáng:
"Tôi xin gửi lời cảm ơn đến tất cả các đối tác và bạn bè đã ở bên tôi suốt ngần ấy năm. Lúc này đây, tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến cô Ngụy Thanh Thanh, người đã giúp tôi có thể đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Cảm ơn em đã luôn sát cánh bên anh, động viên khích lệ anh"
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về tôi, tôi lúng túng siết chặt ly rượu trong tay và cố mỉm cười.
Giang Hoàn sải bước tới, nâng ly rượu cụng ly với tôi:
"Cám ơn em! Chính sự kiên trì của em đã khiến anh có thêm động lực"
Chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như vậy, tôi lắp bắp đáp lời:
"Là chính anh đã giúp bản thân mình!"
Người duy nhất có thể cứu chúng ta là chính chúng ta.
13
Trong bữa tiệc, để tránh những ánh nhìn kia, tôi chạy ra ban công ngắm thành phố A trong màn đêm.
"Em có khoẻ không Thanh Thanh?"
Trần Phong đứng ở phía sau tôi, ánh mắt hắn mang theo đầy toan tính.
Tôi cười một cách lịch sự.
"Tôi ổn, cảm ơn anh Trần!"
"Thanh Thanh, anh... sau khi em đi, cuộc sống của anh không còn tốt đẹp như trước nữa..."
"Anh Trần, chúng ta đã không còn liên quan gì tới nhau nữa, tôi không muốn biết về cuộc sống cá nhân của anh"
Tôi vội vàng đi vào, cắt ngang lời hắn.
Trần Phong cười gượng gạo.
"Hai người ôn lại chuyện cũ à? Sao anh không đưa em đi cùng?"
Phùng Thiến quyến rũ bước tới, nắm lấy tay Trần Phong và nhìn tôi đầy cảnh giác.
Vốn không phải người cùng đường, việc gì phải nhiều lời.
Đúng lúc này, Giang Hoàn đi tới giải vây.
"Thanh Thanh, em lại đây, anh giới thiệu cho em vài người quen!" Tôi đi theo anh, mặc kệ hai ánh mắt như đốt cháy sau lưng.
"Cơ thể của anh vừa mới hồi phục, uống ít thôi!"
Đêm nay Giang Hoàn ngoan ngoãn đến không ngờ.
“Ừ, anh biết rồi"
Sau khi yến tiệc kết thúc, tôi đang đợi Giang Hoàn ở sảnh thì Trần Phong lái xe tới:
"Thanh Thanh, em đi đâu vậy? Để anh đưa em đi."
Phùng Thiến ngồi trên ghế phụ bĩu môi không vui.
"Không cần, người của tôi tôi tự chăm sóc được!"
Giang Hoàn chẳng biết đến từ lúc nào. Anh dùng áo vest khoác lên đôi vai trần của tôi.
Trên đường về, trong xe yên tĩnh lạ thường.
Giang Hoàn ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Em chuẩn bị đi à?"
"Ừ"
Người đã bình phục rồi. Cuộc sống hàng ngày đã có bà vú đảm nhiệm, tôi thành người dư thừa.
"Nhất định phải đi sao?"
Tôi không nói gì cả, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Sau khi đỗ xe và đợi thang máy, đèn bỗng nhiên vụt tắt.
Giang Hoàn ôm chặt lấy tôi: "Ngụy Thanh Thanh..."
Lòng tôi xao động, tôi giơ tay lên nhẹ nhàng ôm anh "Em đây."
Bóng tối khiến dục vọng lớn dần.
"Đinh".
Tiếng thang máy tới làm cho cả hai bình tĩnh trở lại.
Lúc ra khỏi thang máy, Giang Hoàn hỏi:
"Kế hoạch tương lai của em là gì?"
Tôi biết điều anh muốn hỏi không phải là việc này.
May thay đây là câu dễ trả lời.
"Để sau hãy nói!"
14
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm và thu dọn đồ đạc.
Tôi không đến nói lời từ biệt với Giang Hoàn.
Tôi là người cô đơn, sợ nhất là cảm giác từ biệt.
Khi bước lên taxi, tôi quay đầu lại nhìn.
Phía sau khung cửa kính sạch sẽ, có một người đang đứng đó, dáng người cao lớn đĩnh đạc.
Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, tôi lại rơi vào tình trạng bối rối.
Chế độ đãi ngộ của nhà họ Giang cực tốt, kể cả bây giờ tôi chẳng làm gì cũng có thể thoải mái sống trong một khoảng thời gian.
Cái khiến tôi bối rối là không biết quãng đời còn lại mình nên làm gì.
Hoặc là nói, cần phải làm gì để loại bỏ những ý nghĩ vớ vẩn kia khỏi đầu.
Có lẽ tôi có thể chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân của mình cho người khác!
Tôi đã liên hệ với y tá đã giúp đỡ tôi hồi đó. Vì tôi có kinh nghiệm chăm sóc Giang Hoàn nên tôi dễ dàng được nhận làm y tá trong bệnh viện.
Tôi còn được vài người xin chỉ bảo.
Dần dần, một ý tưởng thành hình trong đầu tôi.
Tôi muốn mở một công ty tập trung vào lĩnh vực điều dưỡng.
Bởi vì tôi có kinh nghiệm làm việc, lại được Giang Hoàn hết sức khen ngợi trong yến tiệc, nên công ty của tôi rất nhanh đã có khách hàng.
Trải qua vài năm làm việc chăm chỉ, nhờ chất lượng dịch vụ tốt và tôn chỉ khách hàng là trên hết, công ty tôi đã chiếm thị phần hơn nửa thành phố A.
Một ngày nọ, tôi đến viện dưỡng lão giảng bài và gặp phải một cuộc cãi vã nảy lửa.
"Không phải là chúng tôi không chăm sóc chu đáo, mà là bà lão kia lúc tới đây đã ở tình trạng không tốt rồi.
Con dâu của bà ta không phải là người. Nghe nói mẹ chồng bị liệt mà cả mùa hè không tắm rửa một lần. Lúc đưa tới toàn bộ mông và lưng đều bị loét.
Bụng dạ bà ấy lại không tốt, vì để cho bà ấy không bị tiêu chảy, cô con dâu còn cố tình không cho mẹ chồng ăn no!"
Nghe thấy họ oán trách, tôi nói: "Để tôi đi xem"
Tôi muốn nhân cơ hội này để nói cho họ về những điều cần lưu tâm khi chăm sóc bệnh nhân bị liệt.
Vậy mà lại tình cờ gặp người quen.
Bà lão mà họ nhắc tới là mẹ chồng cũ của tôi.
Nhưng tôi suýt nữa thì không nhận ra bà ấy.
Năm đó bà ấy mặt mũi hồng hào, thậm chí người còn hơn mập, nhưng bây giờ chỉ còn da bọc xương.
Bà ấy rên rỉ, dùng cặp mắt đục ngầu nhìn tôi hồi lâu: "Cô rất giống một người quen cũ của tôi! Ôi ôi, tôi đúng là sướng mà không biết hưởng"
Bà ấy nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra làm ướt gối.
Tôi biết bà ấy nhận ra tôi, nhưng lại không dám đối mặt với điều đó.
Tôi nhìn kỹ những vết loét trên cơ thể bà ấy và nói với y tá viện dưỡng lão cách chăm sóc.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, mẹ chồng cũ đã quay lưng về phía tôi.
"Thanh Thanh, mẹ xin lỗi..."
Tôi khẽ cười, những đau khổ trong quá khứ đã tạo nên tôi của ngày hôm nay. Tôi đã sớm buông quá khứ ra rồi.
15
Sau buổi giảng, tôi đến bãi đậu xe để lấy xe thì nhìn thấy Trần Phong đang hút thuốc.
Hắn si ngốc nhìn tôi rồi rít một hơi thuốc thật sâu.
"Em biết hết mọi chuyện rồi à? Đây là quả báo của anh, quả báo vì anh không đối xử tốt với em!
Sau khi em đi, anh bôn ba từ việc nhà đến việc công ty đến mức kiệt sức. Vì nhà thiếu phụ nữ nên anh cưới Phùng Thiến, nhưng cuộc sống cũng chẳng tốt hơn mà càng ngày càng bết bát.
Phùng Thiến đồng ý sẽ chăm sóc mẹ anh, nhưng anh vừa ra khỏi cửa là cô ta ngược đãi bà ấy, thậm chí còn đánh đập, đe doẹ không cho bà ấy nói ra.
Mà anh vì trốn tránh những rắc rối ở nhà nên thường ở lại công ty.
Cách đây không lâu, anh về nhà thì thấy mẹ đã chẳng còn hình dáng con người nữa!
Anh muốn ly hôn với Phùng Thiến, nhưng người phụ nữ đó đã lấy hết tiền và bỏ chạy. Anh đuổi theo và bắt cô ta lại. Cái chân này bị cô ta đâm và sẽ không bao giờ lành lại được.
Hôm nay anh đã không còn gì cả"
Trần Phong vừa nói vừa nghẹn ngào, tay run đến nỗi không đưa nổi điếu thuốc lên miệng.
Cuối cùng, hắn ta ngồi xổm xuống và ôm mặt khóc.
"Thanh Thanh, nếu năm đó anh không ly hôn với em thì bây giờ mọi việc đã không tệ như vậy."
Đời người nào có nhiều chữ "nếu" thế chứ.
Con đường chúng ta đi bây giờ là do chính chúng ta lựa chọn.
Là phúc thì mình hưởng, là hoạ thì tự chịu!
Ngày hôm đó, tôi nhìn bóng dáng khập khiễng và cô độc của Trần Phong biến mất ở cổng viện dưỡng lão.
16
Năm năm sau, công ty của tôi trở thành công ty điều dưỡng đầu tiên trong nước được niêm yết trên sàn chứng khoán.
Khi chuông reo, Giang Hoàn ôm hoa trên tay và vẫy tay chào tôi.
Cuối cùng tôi cũng bắt kịp anh.
Vô số đêm thức trắng vì lo lắng cuối cùng cũng bị bỏ lại phía sau.
Cuộc sống chưa bao giờ phụ sự cố gắng của tôi.
Ngày mai sẽ là một ngày tràn đầy niềm tin và hi vọng.
(Hết)