Chương 6 - Tình Yêu Qua Mạng Và Ông Sếp Bóc Lột
Cứ như bước ra từ một chiều không gian khác.
Nghe bạn kể thì Chu Thận không chỉ giỏi thể thao, học hành cũng thuộc dạng siêu cấp.
Điểm GPA luôn đứng đầu khoa, giải thưởng các loại nhiều không đếm xuể.
Nghe đến đây là tôi hiểu ngay — thể loại thiên tài mà tôi chỉ có thể ngước nhìn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có bất kỳ giao điểm nào với người như anh ta.
Vậy mà bạn trai mạng của tôi… lại chính là anh ta?!
Chúng tôi yêu qua mạng từ thời đại học, đến giờ tôi vừa mới ra trường đi làm, cũng đã ba bốn năm rồi.
Lúc ấy vì Chu Thận không chỉ dẫn tôi chơi game, giúp tôi ôn thi, mà còn có giọng hay, tay đẹp, nên tôi sa đà lúc nào không hay.
Thế nên tôi luôn muốn gặp anh ấy ngoài đời.
Nhưng giờ gặp rồi, nhìn thấy anh ấy thật sự, tôi lại chột dạ.
Vẫn là câu nói cũ — người như Chu Thận, tôi chưa bao giờ dám mơ tới.
Càng nghĩ càng bực. Tóm lại là tôi đang tức!
Không thèm quan tâm tới anh nữa!
Anh hết lần này đến lần khác lấy lý do từ chối gặp tôi, cuối cùng toàn là xạo ke!
Tôi không dạy cho anh một bài học, mai anh lại lấn tới cho mà xem!
Ăn uống xong, tôi nằm lên giường lướt lại lịch sử chat giữa tôi và Chu Thận.
Vừa hay thấy tin nhắn mới của anh:
“Một trái tim ngốc nghếch vẫn đang ngẩn ngơ chờ được bé yêu tha thứ!”
Tôi biết ngay mà.
Tôi nghi ngờ anh trộm được bộ sưu tập status sến súa của mấy bạn học sinh cấp 2 ở đâu đó.
Không thì sao lại ‘ngọt sến chảy nước’ được như vậy?
Tôi không nhịn được, gửi lại một chữ: “6.”
Chu Thận lập tức bừng tỉnh, bắt đầu “oanh tạc” tôi điên cuồng.
“Bé ơi, bún ốc ngon không? Trà sữa có vừa miệng không? Tha thứ cho anh được chưa?”
Biết ngay mà.
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi tắt điện thoại, chui vào chăn ngủ luôn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn WeChat có hơn 99+ tin nhắn, tôi chỉ biết câm nín.
“Bé ngủ rồi hả? Hay là chưa thấy tin nhắn của anh?”
“Bé thực sự chưa thấy tin nhắn hả? Anh gửi lại lần nữa nhé?”
“Hay là mạng yếu? Hết dung lượng rồi?”
Ngoài ra còn có một tin nhắn từ tổng đài…
Số điện thoại của tôi vừa được nạp một triệu đồng tiền cước, bởi một người nào đó.
Lúc ba giờ sáng, Chu Thận vẫn miệt mài gửi tin cho tôi.
Nhưng đã đổi chiến thuật, chuyển sang spam ảnh cơ bụng, thậm chí còn có ảnh ướt áo.
Sau đó thì rõ ràng tinh thần Chu Thận bắt đầu sụp đổ, muốn leo tường đến tìm tôi mà không dám, chỉ biết phát rồ qua màn hình.
Chu Thận à, anh thực sự đã định nghĩa lại hai chữ “thiên tài” trong đầu tôi đấy.
8
Giờ thì “mặt nạ” cũng rơi rồi, tôi và Chu Thận cũng chẳng vội về công ty.
Nhân lúc còn một ngày rảnh, chúng tôi rủ nhau đi chơi biển.
Chu Thận săn đón tôi chẳng khác gì cung phụng nữ thần.
So với trước kia đúng là như hai người khác nhau hoàn toàn.
Phải nói sao nhỉ… anh ấy muốn nhét tôi vào lòng, không cho tôi bước xuống đất luôn ấy.
Đồ chống nắng, quần áo, giày dép chuẩn bị đủ đầy, lịch trình trong ngày được lên từng phút.
À còn mấy mục hơi “mặt dày” nữa, kiểu như “hôn nhau 3 lần” được ghi rõ trong kế hoạch.
Xin hỏi là… tôi với anh đã thành gì rồi, mà đòi hôn hít?!
Lúc tôi mặc váy xinh ra biển tạo dáng, Chu Thận nhất quyết kéo tôi lại, đòi bịt kín từ đầu tới chân.
Tôi không chịu nổi nữa, bèn nói:
“Anh ra kia chơi một mình trước đi?”
Chu Thận lắc đầu, mặt tủi thân:
“Bé ơi, em vẫn chưa tha thứ cho anh.”
Tôi cạn lời. Tôi không tin Chu Thận không nhìn ra là tôi chỉ không muốn để ý đến anh nữa thôi.
Tôi mỉm cười hiền hậu:
“Em tha thứ rồi.”
“Giờ thì có thể thả em ra được chưa?”
Mắt Chu Thận sáng rỡ, chu môi nói:
“Vậy hôn một cái.”
Chưa kịp từ chối, anh đã nhào tới đặt một cái chụt lên má tôi.
Sau đó còn chủ động giúp tôi chụp ảnh sống ảo.
Thôi được, nể tình chụp ảnh đẹp nên tôi miễn cưỡng không mắng anh nữa.
Lòng tôi cũng bắt đầu… rạn một đường nhỏ.
Chiều tối, tôi và Chu Thận đi chơi mô tô nước.
Anh hướng dẫn viên dạy tôi một lần là tôi điều khiển được liền.
Sau đó tôi quay lại dạy Chu Thận. Nửa tiếng sau, Chu Thận mặt trắng bệch quay về.
Anh hướng dẫn viên ghé tai tôi thì thầm:
“Bạn trai em yếu lắm, bị say sóng rồi.”
Chu Thận mặt mày nhăn nhó:
“Không phải anh say, là anh không điều khiển nổi cái này…”
Tôi cười đến mức không đứng nổi.
Hiếm lắm mới tìm được một môn thể thao mà Chu Thận không giỏi.
Tôi càng chơi càng lên tay, cuối cùng được thầy gật đầu cho phép chở Chu Thận đi một vòng.
Cả chuyến đi, Chu Thận ôm chặt eo tôi, sau đó mới phát hiện — thật ra cũng chẳng có gì đáng sợ.
Sóng biển vỗ tới chỉ làm ướt mặt thôi.