Chương 3 - Tình Yêu Mạo Hiểm Của Chu Doãn Đông
Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động ngẩng mặt lên hôn.
Chu Doãn Đông nhanh chóng giành lại quyền chủ động.
Anh là kiểu người cực kỳ áp đảo, bá đạo.
Chiếm hữu đến mức đáng sợ.
Bất kể là sự nghiệp hay phụ nữ, đều phải nắm thế chủ động tuyệt đối.
Trên giường cũng vậy.
Anh ấy luôn thích ở vị trí chủ động, từ trên cao nhìn xuống tôi.
Thích điều khiển mọi nhịp điệu.
Ngay cả khi tôi đang lâng lâng bay bổng.
Cũng sẽ bị anh kéo lại một cách cứng rắn.
Bắt tôi cùng anh đạt đến cao trào.
“Chu Doãn Đông…”
Tôi không nhịn được nữa, nghẹn ngào gọi tên anh, van xin.
Nhưng Chu Doãn Đông hoàn toàn không động lòng.
Đường viền quai hàm anh căng chặt.
Gân máu ở cổ nổi lên nhẹ nhẹ, cực kỳ gợi cảm.
Hai cánh tay chống hai bên người tôi, cơ bắp cuồn cuộn căng tức.
Đầu ngón tay tôi lướt qua để lại vài vết xước mờ đỏ.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể thì thầm cầu khẩn: “Chồng ơi, xin anh mà… chồng ơi…”
Chu Doãn Đông đột ngột dừng lại.
Giọng anh khàn khàn, cố kìm nén.
“Anh đã dạy em rồi, muốn xin thì phải xin thế nào?”
Tôi chỉ còn cách gắng gượng nhấc eo mỏi nhừ lên, phối hợp với anh.
Vừa rên rỉ nức nở, vừa nhỏ giọng nài nỉ.
“Chồng ơi, Yên Yên yêu anh nhất… chỉ yêu mỗi mình anh thôi.”
“Yên Yên cả đời cũng không rời xa chồng…”
“Ngoan.”
Chu Doãn Đông cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của tôi.
“Đừng khóc, chồng yêu em.”
Cho đến khi mọi thứ lắng lại, anh mới ôm tôi vào phòng tắm với vẻ hài lòng.
Tôi ngồi trong bồn tắm, ôm cái bụng âm ỉ đau, thầm nghĩ.
Chắc là Chu Doãn Đông chưa chán tôi.
Nếu không thì tôi đã chết dần trên giường mất rồi.
7
Sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Chu Doãn Đông sắp đến.
Thật ra tôi đã chuẩn bị rất nhiều món quà một cách nghiêm túc.
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ chọn một chiếc hộp xinh đẹp, bên trong đặt một que thử thai.
Đó là đêm anh đi công tác về muộn.
Có thể vì hôm đó anh giúp tôi lấy lại được món đồ mẹ để lại.
Cũng có thể, là vì lúc ấy anh có chút cảm xúc thật lòng.
Mấy lần sau đó, chiếc hộp vốn đã trống, nhưng anh cũng chẳng buồn dùng nữa.
Còn tôi – người luôn cẩn trọng đến từng chi tiết – lại chọn cách nuông chiều anh.
Lúc đó là kỳ an toàn.
Nhưng “an toàn” thì cũng chẳng bao giờ tuyệt đối.
Và cứ thế, tôi trúng số.
Tôi đã nghĩ rất lâu, rất rất lâu.
Và vẫn quyết định đánh cược một lần.
Chỉ tiếc rằng…
Trên đời này, chuyện như ý thì ít, trái ý lại nhiều.
Khi chiếc bánh sinh nhật hai tầng bị vô tình làm đổ.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Kem bánh văng vào trong bát canh.
Cùng nước canh làm bẩn cả tay áo và mu bàn tay của Chu Doãn Đông.
Cô bé làm thêm bị dọa đến phát khóc.
Tay run run cầm giấy ăn định giúp anh lau sạch vết bẩn.
Nhưng lại bị người khác nhanh tay đẩy ra.
Chu Doãn Đông mắc bệnh sạch sẽ nổi tiếng trong giới.
Xe của anh, tuyệt đối không cho người ngoài bước lên.
Ngay cả một vạt áo chạm vào cũng không được phép.
Mọi người đều nhìn tôi như cầu cứu.
Tôi đang định đứng dậy.
Thì Chu Doãn Đông lại bất ngờ đưa tay ra, nhận lấy tờ giấy từ tay cô bé kia.
Anh thong thả lau sạch vết bẩn trên tay.
Rồi dịu giọng nói với cô bé: “Được rồi, có gì to tát đâu.”
Cô bé luống cuống lau nước mắt: “Chú Chu, là lỗi của cháu. Cháu sẽ bồi thường hết mọi thiệt hại…”
Nhưng Chu Doãn Đông chỉ xua tay: “Thư ký Trần, đưa cô bé này ra ngoài.”
“Nói với sếp cô ấy rằng đây chỉ là tai nạn, đừng trách cô ấy.”
Cô bé mừng rỡ đến mức không ngừng cúi đầu cảm ơn.
Tôi ngồi đờ ra tại chỗ.
Chỉ cảm thấy một cơn chua xót không tên, từ tim lan ra khắp lồng ngực.
Nó nghẹn ngay cổ họng tôi.
Rồi từ chua chuyển thành đắng.
Tràn đầy trong khoang mũi.
Khiến tôi suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Căn phòng yên lặng đến ngột ngạt.
Ngay cả thư ký Trần – người luôn điềm tĩnh xử lý mọi việc – cũng không phản ứng kịp.
“Thư ký Trần?”
Chu Doãn Đông lại gọi một tiếng.
Thư ký Trần mới giật mình tỉnh lại.
Anh ta hình như còn quay đầu nhìn tôi một cái.
Sau đó mới vội vàng bước tới.
“Cô theo tôi ra ngoài nhé.”
Anh ta hơi cúi người, nói chuyện với cô bé bằng thái độ vô cùng lịch sự.
Cô bé ngoan ngoãn đi theo anh ta rời khỏi phòng.
Chu Doãn Đông còn quay đầu nhìn theo bóng lưng cô bé thêm một chút.
Một lát sau, không biết ai khởi xướng mà không khí lại trở nên rôm rả.
Mọi người lần lượt rót rượu mời Chu Doãn Đông.
Anh có vẻ tâm trạng rất tốt, ai mời cũng uống.
Khi đã ngà ngà say, anh bỗng quay đầu nhìn tôi: “Ai cũng chuẩn bị quà cho anh, còn em?”
Tôi bóp nhẹ chiếc túi xách có hộp quà nhỏ bên trong, khẽ mỉm cười với anh: “Quà của em là đồ chỉ có thể xem riêng.”
Chu Doãn Đông cũng khẽ cười.
Anh đưa tay vuốt nhẹ má tôi.
Giọng nói dịu dàng đến lạ: “Được, vậy chờ về nhà rồi em đưa anh.”
8
Chẳng mấy chốc, anh lại bị cả đám người vây quanh.
Tôi tranh thủ lúc hỗn loạn, lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Nhìn que thử thai với hai vạch mờ mờ.
Tôi chợt bật cười tự giễu.
Xoay người nhìn chính mình trong gương.
“Tiểu Yên à, Tiểu Yên.”
Trước đây dốc hết tâm sức chỉ để tìm cách chạy trốn.
Giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Vậy mà lại ngồi đây than xuân trách phận là sao?
Đừng có đa sầu đa cảm nữa.