Chương 8 - Tình Yêu Không Đúng Thời Điểm
8
Toàn thân nhanh chóng ướt đẫm, đứng giữa màn mưa xám xịt, giọng nói mê man: “Không phải như vậy mà…”
“…Vân Nương.”
Lục Yến Như như phát điên vậy.
Liều mạng tìm cách gây rắc rối cho Trì Nghiễn.
Ta khuyên Trì Nghiễn hay là từ quan cho xong, chàng lại lắc đầu: “Lúc ta mới vào doanh trại cũng chẳng thuận buồm xuôi gió, mức độ này chẳng đáng gì.”
Sau một đợt lạnh nhạt rồi hòa hoãn không rõ nguyên do, chàng không hề hỏi lý do ta lạnh nhạt, ngược lại lại càng thêm quấn quýt.
Dù mỗi ngày đều phải đến khi trăng lên đầu ngọn liễu mới rời công, cũng không ngăn được chàng tranh thủ từng khắc ở bên ta.
Cách vài ba hôm, không là trang sức, thì là sách quý, yên ngựa, thường xuyên có quà tặng ta.
Ngày nào cũng mới mẻ như mở ra một đời sống khác.
Ngoài cửa sổ, cây hải đường ngày một sum suê rậm rạp.
Chỉ nghĩ đến xuân sang năm, cảnh ấy hẳn sẽ đẹp đến nhường nào.
Dần dần, ta bắt đầu thử buông bỏ quá khứ, càng lúc càng thân mật với chàng.
Nào ngờ, Lục Yến Như lại ngày càng điên cuồng.
Ba tháng sau, lại một đêm trời tối mịt, Trì Nghiễn vẫn chưa trở về.
Ban đầu ta còn có thể giữ bình tĩnh.
Nhưng đến quá giờ Tý, vẫn chưa thấy người về.
Dự cảm chẳng lành trào dâng, ta lập tức dắt ngựa định ra ngoài tìm chàng.
Kết quả vừa mở cửa, đã thấy Lục Yến Như đứng đó chờ.
Sắc mặt không biểu cảm: “Trì Nghiễn lấy danh nghĩa Bộ Hộ, thu thuế riêng ở Dự Châu, đã bị tống vào ngục, không thể về được nữa.”
Khi hắn hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho phu quân ta, ta vẫn chưa từng nghĩ sẽ làm gì hắn.
Bởi Trì Nghiễn từng nói, chúng ta sắp có thể đến Giang Nam, đường đường chính chính, quang minh chính đại.
Nhưng giây phút này, ta không thể nhịn thêm nữa, một cái tát vung ra, đánh lệch cả khuôn mặt hắn.
“Ngươi muốn ép chúng ta đến đường cùng sao? Phủ công chúa thế lực lớn, nhưng phủ Thái phó cũng chẳng phải đám người làm bằng bùn đất!”
Hắn không giận mà lại cười, thô bạo nắm lấy cổ tay ta: “Nàng không tin phải không? Nàng nghĩ mấy món kỳ trân dị bảo chàng ta mang về mỗi ngày là từ đâu mà có? Ở nhà không được yêu quý, bổng lộc chẳng có bao nhiêu, ngoài con đường đó, còn có cách nào kiếm tiền nhanh hơn?”
Ta vốn đang lo lắng vô cùng, nghe đến đây lại bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Lục Yến Như đang nói dối.
Khi hắn chủ động đề nghị đưa ta đi gặp Trì Nghiễn.
Ta vẫn đồng ý.
Khoảnh khắc đó, ta biết rất rõ, mình đang lo cho Trì Nghiễn.
Chỉ không ngờ, dưới vẻ ngoài điềm tĩnh kia của Lục Yến Như, hắn đã điên đến mức ấy rồi.
Hắn đã giam giữ ta.
Bị nhốt ở biệt viện ngoại thành đến ngày thứ tư, Lục Yến Như vẫn đúng giờ trở về vào lúc hoàng hôn.
Cuối cùng ta cũng bình tâm mà nói chuyện với hắn.
“Vì sao lại đối xử với ta như vậy?”
Hắn ngồi bên cạnh ta, nhìn mấy cái hố lớn trong sân.
Nơi đó vốn từng trồng vài cây mai.
“Ta từng rất ghét nàng.”
Ta biết.
Giọng hắn dần trở nên mơ hồ.
Trong thoáng chốc, dường như ta lại quay về mùa xuân năm ấy.
Lục Yến Như khi mười tám tuổi, tuổi còn trẻ, tài năng đã vượt trội khắp Thịnh Kinh.
Hắn ôm chí lớn, mọi hoạch định đều hướng đến ngôi vị Thủ phụ.
Nào ngờ lại bị một nữ tử từng vài lần ra mặt bênh vực, chủ động cầu thánh thượng ban hôn.
Hắn hiểu rõ, so với tài năng của hắn, hoàng cữu cữu hắn càng xem trọng sự ổn định của giang sơn, và lòng trung thành của công thần.
Ta là con gái của Đại tướng quân, cha ta là người đứng đầu giới võ tướng, vậy nên, hắn tuyệt đối không thể lại cưới thêm một người chồng quyền thế.
Con đường tiền đồ của hắn, bỗng chốc mờ mịt.
Không kìm nén nổi, hắn bắt đầu sinh lòng oán hận với ta.
Hắn không biết ta không hiểu rõ câu nói ấy.
Hắn nghĩ ta cố tình.
Vì vậy sau khi thành thân, hắn lạnh nhạt với ta đủ điều, thậm chí còn sai người hầu cố ý để lộ chuyện giữa hắn và Phó Uyển trước mặt ta.
“Ta từng nghĩ, nếu thấy nàng cũng thống khổ như ta, ta sẽ cảm thấy hả hê.”
“Nhưng ta không có.”
“Ta vừa thấy mình giả dối, ti tiện, lại vừa thấy rằng, nếu cứ thế cúi đầu, thì cuộc hôn nhân nàng cố tình cầu xin ấy, thật sự sẽ trở thành xiềng xích vây khốn ta cả đời.”
Hắn nâng tay lên.
Lúc ấy ta mới nhận ra, y phục trên người hắn đã sờn rách, tưa lông.
Cắt may vụng về, đường kim mũi chỉ thô ráp.
Rõ ràng là thứ ta từng tự tay làm.
Ta không nói gì.
Hắn bật cười tự giễu: “Ta và Phó Uyển vốn chẳng có gì, chỉ là quen biết sơ giao. Mấy lời đồn kia, bên ngoài căn bản không hề có.”
Ta đã hiểu rõ.
Là cố tình để một mình ta nghe được.
Hẳn là có sự sắp đặt của hắn, e rằng cũng không thiếu phần góp sức của mẫu thân hắn.
Nhưng thì sao chứ?
Ta sớm đã không còn đau lòng.