Chương 2 - Tình Yêu Khởi Nguồn Từ Trêu Chọc
Đoạn Chú thì cố giữ mẹ không cho bà đánh tôi, đồng thời ra hiệu bằng mắt bảo tôi nhanh chuồn đi.
Tôi chạy về phòng, khóa cửa lại, bảo vệ an toàn cho mông mình, rồi tiếp tục ôm điện thoại chơi game…
Tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn vì mình sống trong gia đình tái hôn.
Đoạn Chú là một người cha tốt và cũng là một người chồng tốt.
Sau khi kết hôn với Đoạn Chú, mẹ tôi ngày nào cũng vui vẻ cười tươi.
Lúc đó, Đoạn Trầm vẫn gọi mẹ tôi là “dì”, dù cách gọi không thay đổi nhưng trong lòng chúng tôi đều ngầm thừa nhận nhau là gia đình.
Cuộc sống hạnh phúc ấy kết thúc vào mùa hè năm tôi học lớp 12.
Đoạn Chú qua đời vì tai nạn giao thông. Mẹ tôi khóc rất lâu. Đó là lần thứ hai bà phải chịu nỗi đau mất chồng.
Suốt hơn một tháng, mẹ tôi chẳng ăn uống gì tử tế, gầy đi trông thấy.
Họa vô đơn chí, sau khi lo xong tang lễ cho Đoạn Chú, gia đình nhà họ Đoạn đến đòi đưa Đoạn Trầm đi.
May mà, trước mặt những người thân có máu mủ ấy, Đoạn Trầm nắm chặt tay tôi và mẹ:
“Con không đi đâu cả, con sẽ ở lại với mẹ và em gái. Đợi đến khi họ không cần con nữa, con sẽ tự rời đi.”
6
Vào sinh nhật lần thứ 19 của tôi, Đoạn Trầm đột nhiên xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật của tôi, trong khi lẽ ra anh phải đang bận rộn ở công ty.
Anh đẩy chàng hot boy trường đang tỏ tình với tôi sang một bên, trước mặt các bạn đại học của tôi, nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra khu hành lang vắng người.
Tôi cố tình giả vờ không biết:
“Anh, sao anh lại đến bất ngờ vậy?”
Tôi học đại học xa nhà, và rõ ràng là Đoạn Trầm đã đặc biệt đến đây để chúc mừng sinh nhật tôi.
Đoạn Trầm mặc một chiếc áo khoác len cashmere màu xám tro, trên vai còn vương những giọt nước từ tuyết tan, đôi mắt đen dưới cặp kính viền vàng ánh lên cảm xúc mà tôi không thể nhìn rõ.
“Em thích cậu bạn vừa rồi à?”
Tôi bị anh ấy chặn giữa tường và cơ thể anh, nghe xong thì bật cười vô tư:
“Làm sao có thể, gu của em cao lắm, cậu ta trông cũng bình thường thôi, em không thích.”
Đoạn Trầm nhướn mày:
“Vậy em thích kiểu nào?”
Tôi cố ý trêu đùa, dùng tay khẽ chạm vào cằm anh:
“Tất nhiên là kiểu như anh rồi.”
Lại thêm một lần dám nói thẳng điều trong lòng. Cảm giác thật sảng khoái.
Nhân lúc đùa giỡn, tôi đã nói thật lòng mà không phạm luật nhỉ?
Không ngờ, Đoạn Trầm không giận, mà còn mỉm cười hài lòng, để tôi quay lại tiếp tục buổi tiệc với bạn bè.
Vừa bước vào, mấy cô bạn thân liền vây quanh tôi.
“Miểu Miểu, anh chàng đẹp trai vừa rồi là ai thế?”
Hot boy ngồi ở góc phòng trông có vẻ căng thẳng nhìn tôi.
Như có ma xui quỷ khiến, tôi nảy ra một ý tưởng tuyệt vời để từ chối khéo:
“À, là bạn trai mình, từ quê lên thăm.”
Không thể ngờ, Đoạn Trầm lại đi theo vào. Câu nói bạo miệng của tôi vừa vặn bị anh nghe thấy rõ mồn một.
Trong lòng tôi thầm đào một cái hố sâu ba mét cho mình chui xuống, nhưng Đoạn Trầm bước tới, rất tự nhiên khoác tay lên vai tôi.
“Tôi là bạn trai của Miểu Miểu, Đoạn Trầm, rất vui được gặp mọi người.”
Suốt buổi tối, Đoạn Trầm nghiêm túc đóng vai bạn trai của tôi, rót nước, cản rượu.
Cánh tay anh luôn đặt trên lưng ghế sau lưng tôi, mùi hương quen thuộc của nước hoa cam quýt vây lấy tôi.
Đây là lọ nước hoa mà tôi đã tặng anh nhân dịp sinh nhật.
Tôi bị cuốn vào cảm giác ngọt ngào giả tạo, đầu óc bị men rượu làm mụ mị, trong ánh đèn mờ ảo của phòng KTV, tôi khẽ hôn nhẹ lên má của Đoạn Trầm.
Trong tiếng reo hò của bạn bè, Đoạn Trầm mỉm cười, nâng mặt tôi lên.
“Chỉ vậy thôi à?”
Giây tiếp theo, đôi môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, cảm giác ấm áp ấy khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi đã hôn anh trai mình.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 19 của tôi.
7
Tối hôm đó, tôi không về ký túc xá. Đoạn Trầm đưa tôi về khách sạn.
Không có chuyện gì xảy ra. Nhưng rõ ràng là cả hai chúng tôi đã nằm chung một giường.
Sáng hôm sau, tôi cố gắng đổ lỗi cho việc cả hai đã uống rượu, đầu óc không tỉnh táo.
“Anh, tối qua cảm ơn anh đã giúp em từ chối cậu ta nhé, em không biết phải làm sao nên mới kéo anh giả làm bạn trai.”
“Em uống nhiều quá! Nếu có gì vượt quá giới hạn, anh đừng để bụng nhé.”
Đoạn Trầm đứng bên giường, tay xách món bánh bao nhỏ mà tôi thích ăn, im lặng nhìn tôi hồi lâu.
“Cố Tư Miểu, em định dùng xong rồi bỏ?”
Tôi cố gắng lươn lẹo:
“Anh là anh trai tốt của em mà, làm sao em có thể bỏ anh được.”
Đoạn Trầm cười tự giễu, thấp giọng nói:
“Anh thà nghe em nói chia tay còn hơn là đổ lỗi cho rượu, ít nhất, anh đã thật sự sở hữu được em tối qua.”
Trong lòng tôi dậy sóng.
“Anh, không lẽ anh thực sự thích em sao?”
Đoạn Trầm nhìn tôi từ trên cao:
“Em nghĩ sao?”
Tôi hoảng hốt. Tôi phải nói sao với mẹ đây?
Sau khi Đoạn Chú qua đời, Đoạn Trầm thừa kế công ty, gánh vác trách nhiệm chăm sóc gia đình.
Lẽ ra anh ấy có thể không quan tâm đến tôi và mẹ.
Nhưng anh vẫn luôn tốt với chúng tôi, những ngày tôi học đại học xa nhà, Đoạn Trầm luôn ở bên cạnh chăm sóc mẹ tôi.
Tuy nhiên, không thể tránh khỏi việc có người nhiều chuyện, không ít kẻ đợi để chế giễu mẹ tôi.
Thậm chí trong những ngày Đoạn Chú lâm bệnh nặng, có kẻ còn xúi mẹ tôi gả tôi cho Đoạn Trầm:
“Ông Đoạn để lại công ty cho con trai ruột, hai mẹ con bà được gì? Chỉ cần Miểu Miểu và Đoạn Trầm kết hôn, tài sản nhà họ Đoạn vẫn là của hai mẹ con.”
Mẹ tôi tức đến run người:
“Câm cái miệng thối của bà lại! Chuyện nhà tôi không đến lượt bà lo!”
Nếu chuyện giữa tôi và Đoạn Trầm bị lan ra ngoài, người ta sẽ nghĩ gì về mẹ tôi và tôi?
Họ sẽ nhìn Đoạn Trầm như thế nào?
Tôi quyết tâm:
“Vậy thì chia tay! Nếu nói vậy làm anh cảm thấy thoải mái hơn.”
8
Dù đã chia tay, vẫn phải cùng nhau về nhà ăn Tết.
Người ngoài thì xem như trò hề, còn tôi lại thấy mình giống như soi gương.
Ở chung dưới một mái nhà với Đoạn Trầm thật sự rất khó chịu, toàn thân tôi đều không thoải mái.
“Mẹ, tối nay con hẹn bạn rồi, không ăn cơm ở nhà đâu.”
Thấy sắp đến giờ Đoạn Trầm về, tôi cầm túi chuẩn bị trốn đi, nhưng vừa đến cửa thì đụng mặt anh.
Đoạn Trầm:
“Đi đâu, anh đưa em đi.”
“Không cần! Em tự gọi xe đi được rồi.”
Mẹ tôi từ phòng khách ló đầu ra:
“Để anh con đưa đi, mấy hôm nay đường đông xe, khó gọi được xe lắm.”
Năm phút sau, tôi đã ngồi trên ghế phụ trong xe của Đoạn Trầm. Hương thơm trong xe vẫn là mùi tôi đã chọn từ nhiều năm trước.
Tôi khó chịu, giả vờ nghịch điện thoại, nhưng mãi không thấy xe khởi động.
“Sao chưa đi nữa?”
“Em vẫn chưa nói cho anh biết, em đi đâu.”
Tôi bịa bừa tên một trung tâm thương mại, nhưng Đoạn Trầm vẫn không động đậy:
“Em hẹn với ai?”
Tôi lúng túng:
“Anh quản rộng quá rồi đấy, em đi ăn với ai cũng phải báo cáo à?”
Đoạn Trầm điềm nhiên:
“Ừ, phải báo.”
“Trước khi anh làm bạn trai em, thì ít ra anh cũng là anh trai em, quan tâm đến việc em giao du với ai là điều anh phải làm.”
Tôi cứng họng:
“Thôi đi, anh đừng dùng chiêu này nữa, rốt cuộc anh có đi không? Không thì em xuống xe.”
Tôi làm như định mở cửa xe, nhưng Đoạn Trầm nắm lấy tay tôi.
Anh cúi người tới, giữ tôi lại giữa cơ thể anh và cánh cửa xe.