Chương 2 - Tình Yêu Giữa Sơn Tặc Và Tiểu Thư
3
Những ngày này, ta không còn cùng đám đại hán chơi đùa nữa.
Bởi vì, ta đã quấy nhiễu Tiêu Dịch quá nhiều lần.
Sau khi bị ta liên tục xuất hiện trước mặt mà không chút kiêng nể, cuối cùng, hắn cũng buông kiếm xuống, thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ mà tuyệt vọng.
“Nàng có thể yên tĩnh một chút được không? Chẳng lẽ là chim sao?”
Ta chớp chớp mắt, làm ra vẻ bí mật bị phát hiện.
“Ngươi thông minh như vậy, không bằng thành thân với ta, sau đó cùng sinh ra một hài tử vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, thế nào?”
Tiêu Dịch: “…”
Hắn xoay người bước đi, còn ta thì vội vã đuổi theo sát bên cạnh.
Dẫu hắn chẳng hề đáp lại ta, vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng, nhưng khi ta ở bên cạnh hắn, lòng ta lại cảm thấy ngập tràn niềm vui.
Khác với việc theo bên Tiêu Chỉ chỉ vì lệnh của cha mẹ, lần này, ta hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Bất chợt, Tiêu Dịch lên tiếng hỏi ta:
“Sao nàng vẫn chưa rời khỏi đây?”
Hắn hơi nheo mắt, giọng điệu như đang dò xét:
“Bọn họ bắt nàng về đây, chẳng lẽ nàng thật sự không muốn rời đi sao?”
Ta cười nhạt một tiếng.
“Khi nào ngươi đồng ý thành thân với ta, ta sẽ đi ngay khi đó.”
Ta bèn bắt đầu kể ra những lợi ích của việc thành thân cùng ta.
“Ta dung mạo khuynh thành, sau lưng còn có phủ tướng quân bảo hộ cho ngươi!
“Chỉ riêng vì gương mặt này của ta, các nam nhân trong kinh thành đã xếp hàng tới cầu thân, giẫm nát cả bậc cửa phủ tướng quân rồi đó!”
Tiêu Dịch khựng lại một thoáng, đột nhiên cười cười đầy ẩn ý.
Đôi mắt phượng dài hẹp nhìn chằm chằm ta, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
“Nàng nói nàng là đại tiểu thư phủ tướng quân?”
Ta gật đầu.
Dẫu biết rằng tự tiết lộ thân phận bên ngoài là chuyện nguy hiểm, nhưng không hiểu vì sao, khi ở cạnh Tiêu Dịch, ta lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Ngay cả những đại hán từng bắt cóc ta—Tiểu Trần, A Lương, A Thiệu—cũng đều là những người trung hậu lương thiện.
Bọn họ thậm chí còn vì ta mà bất bình:
“Cái tên nam nhân bên cạnh cô nương thật vô dụng! Sao có thể gặp nguy hiểm mà bỏ rơi thê tử của mình?”
“Thật không có trách nhiệm! Không đáng mặt nam nhi! Nhát gan như chuột!”
Ta sửa lại lời hắn:
“Ta và hắn chưa thành thân, hắn không phải phu quân của ta.”
Tiểu Trần hừ một tiếng, đập mạnh xuống bàn, tức giận nói:
“Vậy thì sao! Nam tử đại trượng phu, lúc gặp nguy hiểm phải đứng chắn trước thê nhi mới đúng!”
Hắn nói rất đúng.
Nhưng Tiêu Chỉ lại chọn rời đi để bảo toàn bản thân, bỏ lại ta một mình.
Nếu ngày ấy, chúng ta thực sự gặp phải sơn tặc hung ác, giờ đây ta đã sớm hóa thành một bộ xương trắng trên núi hoang rồi.
Đại tiểu thư phủ tướng quân, bị vị hôn phu vứt bỏ, bị sơn tặc bắt đi, rồi chết thê thảm nơi rừng sâu núi thẳm.
Chuyện này đối với phụ mẫu ta mà nói, hẳn sẽ là một đả kích vô cùng lớn.
Cho nên, ta vẫn nên cảm thấy may mắn.
Bởi vì không gặp phải sơn tặc thực sự, cũng bởi vì, nhờ chuyện này, ta nhìn thấu lòng người.
Lời của Tiêu Dịch khiến ta có chút nghi hoặc.
“Phải, sao vậy?”
Hắn khẽ cười nhạo, rồi cúi xuống gần sát ta.
Ngón tay thon dài khẽ bóp lấy má ta, khiến ta đau đến bật thốt lên một tiếng.
Tiêu Dịch hừ nhẹ, giọng điệu mang theo vài phần trào phúng và chế giễu.
“Đại tiểu thư phủ tướng quân đã có hôn ước cùng Tiêu gia, ngay cả kẻ ẩn cư trong sơn lâm như ta cũng biết chuyện này.”
Ta sững lại, chớp mắt vài lần.
Quả thật, ta đã quên mất chuyện này.
Tiêu Dịch lại dùng tay kéo nhẹ hai bên má ta, giọng điệu hờ hững:
“Đã có hôn phu mà còn dám nói lời này với nam nhân khác?
“Nàng cũng thật to gan.”
4
“Vì sao ngươi lại dựng lên một nơi thế này?”
Ta ngồi trong sân, vừa nhấm nháp hạt dưa, vừa chống cằm nhìn Tiêu Dịch đang múa kiếm.
Hắn thu kiếm lại, không đáp lời.
Đi ngang qua ta, hắn liếc nhìn bàn đầy vỏ hạt dưa hỗn độn, khẽ giơ tay vỗ nhẹ lên đầu ta, cười nhạt.
“Thật biết ăn uống.”
Ta nhìn hắn cười:
“Ngươi sợ ta ăn đến mức khiến ngươi khánh kiệt sao?”
Tiêu Dịch hất cằm, ra hiệu cho ta nhìn tòa cung điện lộng lẫy xung quanh, hai tay khoanh trước ngực.
Hắn khẽ nhếch mày, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.
“So với Tiêu gia, ta giàu hơn nhiều.”
Thật sao?
Vậy thì ta càng phải ôm chặt lấy bắp đùi vàng này rồi!
“Xong rồi! Ta quên mất chưa báo bình an cho cha mẹ!”
Ta bất chợt vỗ mạnh xuống bàn, đứng bật dậy, đánh rơi cả đôi đũa.
Tiêu Dịch ngồi ngay bên cạnh, cúi người nhặt đũa lên cho ta.
“Bây giờ nàng mới nhớ ra sao?
“Ta đã cho người gửi thư rồi.”
Ta ngẩn ra, vô thức định nói rằng cha mẹ ta sẽ không tin đâu.
Nhưng Tiêu Dịch dường như đã biết trước ta định nói gì, liền chặn trước:
“Ngọc tỷ của nàng.”
Hắn giải thích:
“Trên thư có đóng dấu ngọc tỷ của nàng.”
Nghe vậy, ta hoàn toàn sững sờ.
Cảm giác kỳ lạ cùng quen thuộc lại một lần nữa dâng lên trong lòng.
Ta ngây người nhìn Tiêu Dịch, cảm giác thân thuộc như cơn thủy triều ập đến.
Ta ngẩn ngơ, thấp giọng hỏi:
“Ngươi… sao lại biết được ngọc tỷ của ta?”
Ta đưa tay sờ vào túi hương bên hông, ngọc tỷ vẫn còn ở đó, chưa hề mất đi.
Hơn nữa, ta chưa từng đưa nó cho Tiêu Dịch.
Vậy thì… làm sao hắn lại có dấu ấn của ta?
Từ nhỏ, ta đã lớn lên trong phủ tướng quân, vốn dĩ đã kết thù chuốc oán không ít.
Mà ta, tất nhiên không thể lúc nào cũng có người bảo hộ bên cạnh.
Năm ta bảy tuổi, từng có một lần bị kẻ khác bắt cóc.
Kẻ ra tay là người của địch quốc, thấy ta ngồi trên cỗ xe ngựa có khắc ký hiệu của phủ tướng quân, liền lập tức động thủ, có ý định bắt ta làm con tin.
Thật trùng hợp, hôm đó, trên xe ngựa cùng ta còn có một nam hài.
Hắn là tiểu nhi tử của Tiêu gia.
Ta không biết hắn tên gọi là gì, bởi hôm ấy, cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Sau đó, cả hai bị bắt đi.
Bóng tối ẩm thấp, bức bách ngột ngạt, vô cùng dễ khiến lòng người sinh ra sợ hãi.
Ta co gối ôm chặt lấy bản thân, lạnh đến run rẩy, mà nam hài bên cạnh ta còn run dữ dội hơn cả ta, cánh tay hắn siết lấy ta, nắm chặt đến mức hơi đau.
Nhận ra điều bất thường, ta thấp giọng hỏi:
“Ngươi sợ bóng tối sao?”
Hắn thoáng khựng lại, sau đó nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
“Ngươi đừng nói với người khác.”
Từ nhỏ, ta đã là kẻ trời không sợ, đất chẳng ngán.
Dù bị bắt cóc, ta cũng không hề e ngại.
Suy nghĩ một chút, ta liền siết chặt hắn hơn, ôm lấy hắn.
Sau đó, ta lấy từ trong túi hương mà mẫu thân may cho ta một vật quý giá nhất của bản thân.
Là con dấu của ta.
Dấu triện khắc họ tên ta, từng nét mực đỏ rực in hằn trên vách tường.
Một cái, lại một cái, tràn đầy khắp nơi.
Nam hài nhìn thấy những cái tên đỏ thẫm trải rộng trên tường, dường như bớt đi phần nào nỗi sợ hãi trong bóng tối.
Hắn vô cùng tò mò về con dấu của ta, thế nên, ta liền tặng cho hắn con dấu đầu tiên của ta.
Dẫu sao, ta cũng là đích nữ của tướng quân.
Chẳng bao lâu sau, người tới cứu ta đã đến.
Nhưng ta lại phát hiện, Tiêu gia không hề cử người tới đón nam hài kia.
Tựa như bọn họ chẳng hề bận tâm đến sống chết của hắn.
Hắn chỉ lẳng lặng ôm lấy chính mình, trên gương mặt chẳng có lấy một tia ngạc nhiên.
Tựa như hắn đã sớm quen với điều đó.
Cuối cùng, vẫn là ta sai người đưa hắn về Tiêu gia.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chia xa, hắn đột nhiên lên tiếng:
“Nàng hãy đợi ta trưởng thành, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử.”
Hiện tại, ta đứng trước mặt Tiêu Dịch.
Càng nhìn hắn, bóng dáng hắn và nam hài trong ký ức ta dần hòa làm một.
Cuối cùng, ta đã hiểu ra mọi chuyện.
Hắn đột nhiên bật cười, thanh âm nhẹ nhàng, như vừa hoài niệm, vừa cảm khái:
“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi sao?
“Lâu lắm không gặp, nàng vẫn mạnh khỏe chứ?”
Giọng hắn trầm thấp, gọi ra danh tự của ta:
“Hứa Âm.”
Tiếng gọi ấy xuyên thẳng vào lòng ta.
Hóa ra là vậy.
Tiêu Dịch, hắn đã sớm nhận ra ta từ lâu.
Ta trầm mặc một lát, nheo mắt lại, trong giọng nói lộ ra chút ý vị truy cứu chuyện cũ:
“Đã biết ta là ai, vậy cớ gì còn giả bộ không nhận ra?”
Nghĩ đến khoảng thời gian này, hắn không chỉ né tránh ta, còn hết lần này đến lần khác cự tuyệt ta.
Ta nghiến răng, bực bội hỏi:
“Sao lần nào cũng từ chối ta?”
Tiêu Dịch hơi nhướng mi, đôi mắt phượng đen nhánh, sâu không thấy đáy.
Tiêu Dịch cười nhạt, ánh mắt nhìn ta thoáng hiện lên ý cười, giọng điệu chậm rãi mang theo vài phần đắc ý.
“Ta muốn xem, nàng có thể nhớ ra ta không.”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên tiến sát lại, vòng tay ôm chặt lấy ta, đầu tựa lên vai ta, bóng dáng cao lớn hơi nghiêng, áp lên người ta một chút.
Hắn khẽ thở dài, giọng nói đầy uất ức:
“Nàng mang danh vị hôn thê của nam nhân khác xuất hiện trước mặt ta.
“Ta ghen tị.”
Ta lặng người.
Bởi vì hắn nói rất có lý.
Kẻ đáng trách, là ta.
Nhưng khoảnh khắc này, ta chẳng thể nào cảm thấy buồn phiền hay hối hận.
Bởi vì, người ta yêu ngay lúc này đây, chính là nam nhân đã từng cùng ta trải qua sinh tử thuở bé.
Đây chẳng phải là vận mệnh an bài sao?
Ta cười hì hì, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Vậy, nếu ngươi cũng thích ta, sau này đừng né tránh ta nữa nhé?”
Ngón tay ta nhẹ nhàng lướt qua gáy hắn, giọng nói mang theo ý cười khẽ khàng rơi xuống tai hắn:
“Trở thành phu quân của ta, ngươi không thiệt đâu.”
5
Lúc Tiêu Chỉ dẫn người tìm đến, ta đang bám lấy bờ vai Tiêu Dịch, nhón chân muốn hôn hắn.
Hắn lo ta ngã xuống, liền giữ lấy eo ta, đồng thời lại nghiêng đầu né tránh.
Bởi vì vừa rồi, ta ăn sầu riêng.
“Cho ta hôn một cái đi!”
Tiêu Dịch nhíu mày, kiên quyết từ chối.
“Không muốn, rất hôi.”
Hắn khẽ gõ nhẹ lên trán ta.