Chương 6 - Tình Yêu Giữa Những Mâu Thuẫn
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“Ngày xưa lúc con anh mới vào mẫu giáo, anh đã có thể thẳng tay đuổi bố mẹ đi. Giờ chẳng qua là anh làm mùng một, em làm ngày rằm — có gì mà không chấp nhận nổi chứ?”
“Sao mà giống nhau được? Anh là con trai, mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu vốn khó tránh, anh ở giữa khó xử. Còn em là con gái, là cái áo bông nhỏ tri kỷ mà, em phải hiếu thuận chứ. Hơn nữa, mấy năm nay bố mẹ cũng nói rất hài lòng với em, ở nhà em rất vui vẻ mà.”
“Vì bố mẹ, em còn sẵn sàng bỏ chồng, đuổi cả chồng đi, giờ làm loạn lên như thế, chẳng qua là thấy tiền ít đúng không? Thế này nhé, giữa anh em mình không có gì không thể nói, em thật sự muốn bao nhiêu?”
Anh ấy ghé sát lại, ra vẻ chân thành như thể sắp giãi bày tâm sự tận đáy lòng.
“Em đừng ầm ĩ nữa, nói chuyện cho đàng hoàng, biết đâu vẫn có thể thương lượng mà, đúng không?”
“Bố mẹ đang phải ở khách sạn mấy ngày nay, họ vốn không quen, ở đó khó chịu lắm. Dù gì đi nữa, em cứ đón họ về trước đi, mấy chuyện khác ba anh em mình từ từ tính tiếp.”
“Tính gì nữa chứ? Bố mẹ ở nhà em mười năm rồi, giờ đến lượt về ở với anh cả mười năm, rồi qua nhà anh mười năm nữa. Nếu khi đó họ còn sống, lúc đó hãy tính chuyện dưỡng già tiếp.”
Sắc mặt anh hai lúc đỏ lúc trắng, vô cùng khó coi.
Anh bắt đầu nổi cáu.
Nhưng vẫn cố siết chặt tay, nén giận, dường như đang cố gắng dùng lý lẽ để nói chuyện với tôi:
“Hà Phan Phan, đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Bọn anh nói nhẹ nhàng với em, gọi là em đã nuôi bố mẹ mười mấy năm, nhưng thực chất chẳng phải chỉ là lo hai bữa cơm thôi sao?”
“Em đừng lấy cái đó ra mà tự cho mình có công, làm như chỉ có em hiếu thảo còn bọn anh chẳng ra gì. Nói cho cùng, lúc bố mẹ ở nhà em, họ có giúp em dọn dẹp không, có nấu ăn không? Họ sống sướng hay sống khổ, trong lòng em rõ nhất!”
“Còn cái tiền em tiêu cho bố mẹ, đó là tự em tự nguyện! Có ai bắt em đưa họ đi du lịch không? Có ai bảo em đóng bảo hiểm hưu trí cho họ không? Đã tự làm thì đừng than thở.”
“Trước đây em dụ dỗ bố mẹ lú lẫn, nói muốn để căn nhà cũ lại cho em, lúc đó bọn anh cũng đồng ý mà đúng không? Bọn anh là anh trai, chưa từng tranh giành với em. Nhưng giờ nhà bị giải tỏa, bố mẹ đổi ý, muốn bù đắp cho hai chị dâu đã theo bọn anh mà không đòi hỏi gì năm xưa — chuyện đó em không hiểu nổi à?”
“Bọn anh không bù đắp cho em à? Năm mươi vạn đấy, chứ đâu phải năm ngàn hay năm trăm! Em cầm tiền mà không nói được một câu cảm ơn thì thôi đi, lại còn quay lưng đuổi bố mẹ ra khỏi nhà — việc em làm, có còn là con người nữa không?”
Từ trước đến giờ, tôi vốn không giỏi ăn nói.
Cho nên anh em tôi làm gì, nói gì, tôi cũng chỉ biết lắng nghe.
Bố chửi thì tôi giả như không nghe, mẹ than thì tôi chỉ im lặng, chẳng biết chống đỡ thế nào.
Nhưng một người cho dù có nhu nhược đến đâu, khi bị dồn vào đường cùng, khi hoàn toàn tuyệt vọng với tất cả, cũng có thể nhìn thấu bản chất sự việc qua làn sương mù dày đặc trước mắt.
Thế nên tôi mỉm cười, hỏi anh:
“Nếu bố mẹ giỏi như thế, biết nấu ăn, biết dọn dẹp, thì sao lại cứ tiện nghi cho mình em hoài vậy? Cũng nên đến lượt anh và anh cả hưởng phúc chứ — đúng không?”
9
“Tôi đã nói rồi, bố mẹ ở nhà tôi mười năm, thì giờ cũng nên đến lượt về nhà anh, rồi về nhà anh cả mỗi nơi mười năm. Việc phân chia thế nào là chuyện giữa hai người, không liên quan gì đến tôi, cũng không cần tới hỏi ý kiến tôi.”
“Còn tiền đền bù, ba triệu, tôi chỉ lấy năm mươi vạn. Tính theo đầu người, đây là phần tôi xứng đáng được nhận. Không đến lượt anh đứng đây chỉ trích.”
“Tôi không xen vào chuyện anh và anh cả chiếm lấy phần của bố mẹ như thế nào, nên anh cũng không có tư cách can thiệp chuyện tôi nhận phần của mình.”
Tôi từ từ ngẩng mặt lên, mỉm cười:
“Còn về chuyện dưỡng già, tôi chưa từng phủi tay không lo. Chỉ là tôi đã làm trước quá nhiều, nên giờ tôi cần chờ — chờ hai anh bù đắp lại, chờ đến khi hai người bù được mười năm đó, thì hãy bàn tiếp chuyện thay phiên nuôi dưỡng.”
“Nếu anh hai cảm thấy tôi nói không đúng, hoàn toàn có thể để bố mẹ kiện tôi, để xem tòa sẽ xử thế nào. Những năm qua họ ở nhà tôi, tôi lo cho họ bao nhiêu tiền, tôi đều có bằng chứng ghi lại rõ ràng.”
Anh hai giận dữ bỏ đi.
Còn anh cả — đúng là anh cả — từ đầu đến cuối vẫn giữ được bình tĩnh.
Lúc anh ấy đến tìm tôi, đã là ba tháng sau.
“Em gái à, anh biết em không phải là người vô lý. Giờ em làm căng thế này, chẳng qua là vì đã quá đau lòng rồi.”
“Nói thật, chuyện chia tiền đền bù lần này đúng là bố mẹ làm không công bằng… nhưng biết sao được? Tư tưởng của thế hệ trước là vậy rồi, chúng ta làm con, không thay đổi được. Anh biết, thực ra em để tâm không phải vì tiền…”
“Anh à, em để tâm chính là vì tiền.”
Tôi nhẹ nhàng ngắt lời anh.
Anh sững người.
Há miệng, rồi lại không nói được câu nào.
Tôi nâng cốc trà xanh lên uống một ngụm.
Lúc đó, anh mới chậm rãi thở dài.
Anh cả kể lại chuyện xảy ra trong ba tháng qua Ban đầu, bố mẹ được luân phiên ở nhà hai anh, nhưng chưa đầy một tháng, họ đã mâu thuẫn gay gắt với hai chị dâu, không thể sống chung nổi.
Đến lượt chuyển sang nhà anh hai, thì anh ấy lại đóng cửa, giả vờ không có nhà, sống chết cũng không cho bố mẹ vào.
Không còn cách nào khác, anh cả đành phải thuê một căn hộ cho bố mẹ ở riêng.
“Tiền thuê nhà, điện nước, phí quản lý đều do anh lo. Bố mẹ cách vài bữa lại xin tiền, chị dâu em biết chuyện liền gây sự với anh.”
“Giờ anh sống khổ không tả nổi.”
“Anh à, mấy lời này anh nên nói với anh hai. Nói với em thì thật sự không đúng người.”
Gậy không đánh vào mình thì không thấy đau — tôi vốn chẳng cảm nhận được cái gọi là khổ của anh.
Đối với sự than phiền đó, tôi chỉ thấy nhạt nhẽo.
Khóe môi tôi hiện lên một nụ cười giễu nhẹ, tay thì lơ đãng nhìn đồng hồ.
Tôi bắt đầu thấy muốn rời đi rồi.
Nếu không phải vì anh cả từ trước đến nay vẫn đối xử khá tốt với tôi, ngay cả sau khi xảy ra xung đột cũng chưa từng nói nặng lời, thì tôi chẳng ngồi lại nổi đến giờ phút này.
“Anh có tìm anh hai rồi, nhưng cậu ấy chẳng chịu nói lý lẽ gì cả. Cậu ấy cứ khăng khăng…”
Anh cả liếc nhìn tôi một cái, có vẻ hơi ngượng ngùng khó mở miệng.
“Cậu ấy cứ khăng khăng nói… chuyện dưỡng già là việc của ba người chúng ta. Nếu em không tham gia nữa, thì cậu ấy sau này cũng mặc kệ luôn.”
“Thế anh cả tính sao?”
“Anh có hỏi qua bố mẹ. Họ vẫn thích ở với em hơn. Hay là… mình cứ quay lại như trước? Bố mẹ ở nhà em, anh với anh hai mỗi người gửi em hai nghìn một tháng, coi như phụ cấp dưỡng già.”
Anh cả dò xét nét mặt tôi, thử thăm dò phản ứng.