Chương 3 - Tình Yêu Giữa Những Mâu Thuẫn

Nhưng rồi ông nhận ra phần sau trong câu nói của tôi, lập tức đổi giọng.

Ánh mắt vừa hoang mang vừa không hiểu nhìn tôi chằm chằm.

Còn gương mặt mẹ tôi thì đã trắng bệch từ lâu.

Bà há miệng, định giải thích gì đó.

Tôi mệt mỏi xua tay.

“Đừng nói nữa, mẹ ạ. Đừng nói gì cả, con không muốn nghe, một chữ cũng không.”

“Trước khi con tan làm hôm nay, con hy vọng bố mẹ đã thu dọn xong đồ đạc. Khi con về đến nhà, mong là bố mẹ đã rời khỏi đây. Vậy nhé.”

Tôi bước vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau lưng là tiếng bố mẹ lại cãi nhau ầm lên.

“Đã bảo rồi mà, đừng có keo kiệt tính toán làm gì, đưa thẳng mười vạn cho nó là xong, đừng có hỏi.”

“Nó xưa nay có bao giờ đòi hỏi đâu, làm sao tôi biết lần này nó lại giận? Tôi chẳng qua cũng chỉ nghĩ cho tương lai, giữ lại chút tiền dưỡng già, nhỡ mai mốt nó không hiếu thuận nữa thì sao? Con trai đã đuổi mình đi được, thì biết đâu con gái cũng vậy, tôi chỉ muốn phòng thân chút thôi.”

“Con bé từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, sao tự nhiên bây giờ lại thay đổi, trở nên tính toán như thế chứ?”

4

Tôi ngồi ở chỗ làm, đầu óc mơ màng, không tài nào tập trung vào công việc.

Chị Hà ngồi cạnh cười tít mắt, thò đầu sang hỏi:

“Phan Phan, chúc mừng nhé, nghe nói tiền đền bù căn nhà bố mẹ để lại cho em đã về rồi, chuyện lớn thế này, có định mời tụi chị ăn mừng không đấy?”

Thấy mặt tôi tái mét, chị ấy lập tức đoán ra điều gì đó.

Ngập ngừng, chị lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ là…”

Chị không nỡ nói hết câu.

Còn tôi thì cố kìm nước mắt, khẽ gật đầu.

“Sáng nay, bố mẹ em còn cãi nhau vì chuyện có nên cho em mười vạn hay không. Nực cười thật đấy, con trai thì mỗi người được một triệu bốn trăm năm mươi nghìn, còn em thì sao? Mười vạn mà còn đang bàn xem có nên cho hay không. Bao nhiêu năm nay, em chi cho họ còn vượt xa số đó.”

Chưa kể mỗi năm tiền đóng bảo hiểm dưỡng lão cho họ, mỗi người tám nghìn, hai người là mười sáu nghìn — toàn bộ đều là tôi trả.

Sợ họ có bệnh trong người, năm nào tôi cũng bỏ ra cả chục triệu mua thẻ khám sức khỏe tổng quát cho họ, năm nào cũng kiểm tra đầy đủ.

Cứ đến dịp nghỉ lễ là tôi lại đưa họ đi du lịch khắp nơi trong nước.

Còn chưa kể đến tiền lì xì, quà cáp dịp lễ Tết.

Tiền tôi chi cho họ còn nhiều hơn chi cho bản thân hay cho chồng tôi.

Anh em tôi nếu không chủ động đưa tiền, tôi chưa từng mở miệng đòi họ chia sẻ.

Thứ nhất, tôi hiểu các anh đã lập gia đình, còn phải để ý cảm xúc của chị dâu.

Thứ hai, tôi luôn cho rằng hiếu thảo là tùy tâm, không cần so đo.

Tôi có bao nhiêu, nguyện bỏ bấy nhiêu, không liên quan gì đến việc các anh tôi có góp hay không, hay góp bao nhiêu.

Hồi đó tôi còn tự hào mình sống có lý lẽ, không giống người tầm thường ngoài kia.

Càng nghĩ tôi càng thấy buồn cười, đến mức bật cười khẽ ngay tại chỗ làm.

Chị Hà vội kéo tôi vào phòng pha trà.

“Đừng buồn nữa, nghe chị nói này. Giờ không phải lúc ngồi khóc. Con nít biết khóc mới được cho bú, em cứ phải làm ầm lên, ít nhất cũng phải đòi chia ba đều.”

“Nếu mấy ông anh em không chịu nhả tiền, thì em gói bố mẹ lại gửi trả về, để họ tự thay phiên mà nuôi!”

“Không lý gì chuyện tốt thì họ hưởng, còn thiệt thòi thì em gánh. Dựa vào đâu chứ? Đến lúc chia tài sản thì bày đặt theo tư tưởng phong kiến, cái gì cũng của con trai. Đến khi dưỡng già thì lại lôi con gái ra trông nom.”

Chị càng nói càng tức.

“Lần này, nhất định em phải cứng rắn lên, tuyệt đối đừng mềm lòng nữa.”

“Căn nhà đó ban đầu đã nói rõ là để cho em, xét theo lý thì em lấy hết cũng chẳng có gì sai cả.”

Tôi thở dài một hơi thật sâu.

Không nói nổi một lời.

Giờ tôi chẳng còn mong chờ điều gì nữa, tôi chỉ hy vọng khi chiều về tới nhà, thứ đón tôi sẽ là một căn nhà trống.

Tôi bây giờ thậm chí không dám nghĩ đến hình ảnh của họ — chỉ cần vừa nghĩ đến là đầu tôi đau, tay tôi đau, tim tôi cũng đau.

Cả người như muốn vỡ vụn.

Mẹ tôi có lẽ là muốn giải thích, nên gọi điện cho tôi liên tục.

Nhưng tôi chẳng còn muốn nghe gì nữa.

Bà nhắn tin dài lê thê như viết văn, chỉ để nhấn mạnh rằng bản thân bà đã vất vả đến mức nào, phải sống trong cảnh kẹt giữa hai cô con dâu, chịu đựng đủ loại sắc mặt của con cái, sống chẳng dễ dàng gì.

Bà nhắc lại chuyện xưa, rằng ngày trước vì nghèo, không thể mua nhà cho hai anh tôi, nên luôn bị khinh thường, bị coi rẻ.

Bà thậm chí còn gửi cho tôi một đoạn video — trong đó bà khóc đến nức nở, vừa khóc vừa khẩn cầu tôi hãy nhân từ, hãy hiểu cho bà, đừng trách mắng, đừng oán giận bà nữa.

Ban đầu tôi không định trả lời.

Bởi vì tôi không thể cho bà câu trả lời mà bà mong đợi.

Tôi không còn có thể đồng cảm với bà dù chỉ một chút.

Trái tim tôi đã bị lấp đầy bởi uất ức, đau đớn, tủi hờn.

Thế nhưng đột nhiên, tôi lại bị một nỗi sợ vô hình bóp nghẹt.

Truy cứu tận cùng, nỗi sợ đó xuất phát từ một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi — trong hình ảnh đó: tôi tan làm trở về nhà, mẹ tôi vẫn như thường ngày đang bận rộn trong bếp, còn bố tôi thì thảnh thơi nằm dài trên ghế sofa xem tivi.

5

Sau đó, khi cửa mở ra, họ đồng loạt quay lại nhìn tôi, chào hỏi:

“Con về rồi à.”

Rõ ràng chỉ là một cảnh tượng sinh hoạt thường ngày, từng là hình ảnh khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, nhưng giờ đây lại như sợi xích siết chặt cổ họng tôi, khiến tôi ngột ngạt thở dốc trong nỗi sợ tưởng tượng, không sao thư giãn nổi.

Tôi thở hắt ra một hơi thật mạnh.

Cầm điện thoại lên nhắn lại cho mẹ:

“Đồ đạc thu dọn xong chưa?”

Mẹ không nhắn lại nữa.

Tôi đoán bà giận rồi.

Giận thì tốt. Giận rồi, chắc là sẽ chịu đi.

Tôi thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm vì điều đó.

Tới hôm nay, tôi mới nhận ra — không lấy được tiền cũng chẳng sao cả, chỉ cần họ biến khỏi cuộc sống của tôi, thì có lẽ tôi vẫn còn cơ hội tự chữa lành.

Gia đình tôi, cuộc đời tôi, có khi vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng tôi không ngờ, dù tôi đã nói rõ ràng đến vậy…

Bố mẹ tôi vẫn cứ như chẳng hiểu lời người ta nói.

Không những không đi.

Mà còn cùng hai anh tôi ngồi chờ sẵn ở nhà.

Mẹ tôi thấy tôi về, mừng rỡ lao ra đón.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)