Chương 7 - Tình Yêu Giữa Những Cuộc Chiến

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Một hội chợ nhỏ ngay trong sân, chia khu để học sinh tự bày quầy bán đồ.

Tự làm đồ thủ công, hay mang đồ ăn tự nấu cũng đều được.

Tôi quyết định làm món bánh quy sở trường.

Vì công việc quá nhiều, tôi bận tới mức quên khuấy mất chuyện từng nói với bố về việc hủy hôn ước.

Hôm hội chợ.

Sáng sớm, tôi kiểm tra lại bánh quy, đẩy chiếc xe đẩy xanh trắng đến trường.

Không ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng.

Quý Nhượng đang đứng nói chuyện với mấy cậu con trai:

“Tìm thêm vài người, chia nhau đi mua bánh quy.”

“Nhớ khen bánh ngon nhé.”

Dừng một chút, anh bổ sung:

“Nhớ phải khen cả cô ấy.”

“Đừng có nói quá lố.”

“Mua xong mang bánh tới đưa anh tính tiền.”

Vài cậu trai trước mặt anh ngập ngừng liếc về phía tôi, không dám lên tiếng.

“Quý Nhượng!”

Bóng lưng anh khựng lại.

Quay đầu, đập vào mắt anh là đôi mắt đầy lửa giận của tôi.

Để tránh anh lại giở trò, tôi giữ anh bên cạnh, bắt anh cùng trực quầy với mình.

Tôi nhìn anh đầy uất ức, chất vấn:

“Sao anh lại làm vậy, anh không tin tôi sao?”

“Không liên quan đến việc tin tưởng.”

Anh hơi ngẩng cằm, ra hiệu tôi nhìn về phía cổng vào:

“Quầy của em xa cổng quá.”

“Người ta đi tới đây cơ bản là đã ăn no rồi.”

“Khả năng mua bánh tiếp rất thấp.”

Quả nhiên, anh nói đúng.

Người đi dạo đến khu này ít ơi là ít, chứ đừng nói tới việc mua hàng.

Bánh quy của tôi gần như chẳng ai quan tâm, thậm chí không thèm thử.

Bạn của anh đi qua buông lời gợi ý:

“Hay để A Nhượng đứng trước quầy đi, mua bánh sẽ được chụp hình với A Nhượng một lần.”

“Đảm bảo bọn con gái chạy từ cổng vào thẳng tới đây luôn, tin không?”

Quý Nhượng liếc cậu ấy bằng ánh mắt như muốn đòi mạng, định mở miệng.

Nhưng lại chạm phải ánh mắt đầy cầu xin của tôi.

“Sẽ khó xử lắm sao…”

Hồi ở thành phố A, tôi thường làm bánh quy để đãi khách.

Lần này còn cải tiến, tôi tin là ngon hơn trước.

Tôi thật sự muốn mọi người được nếm thử.

Quý Nhượng im lặng rất lâu, cuối cùng khẽ nói:

“… Không khó xử.”

Quý Nhượng đứng cứng người trước quầy bánh.

Đám bạn của anh thì chạy tán loạn đi rao.

Không bao lâu sau, đã có người lần lượt đến mua.

Những cô gái vừa ăn bánh vừa xếp hàng chờ được chụp ảnh cùng anh.

Tôi thấy có người vừa cắn một miếng bánh liền lộ rõ vẻ ngạc nhiên vui mừng, khiến tôi cũng cong mắt cười.

Người đến càng lúc càng đông.

Có hai cô gái đi cùng nhau, chẳng buồn xếp hàng, thẳng tiến lên trước quầy.

Giọng Quý Nhượng mệt mỏi:

“Bạn ơi, chụp ảnh thì xếp hàng.”

Hai cô kia ngơ ngác nhìn anh:

“Tụi mình nghe bánh ngon nên chỉ muốn mua bánh thôi, không chụp hình đâu…”

“Ê, anh trai, nhường một chút nhé.”

“Anh chắn chỗ để tụi em trả tiền rồi, cảm ơn nha.”

Quý Nhượng mặt lạnh lùng né qua một bên.

Hai người kia nhỏ giọng thì thầm:

“Ông này giả vờ làm màu ghê.”

“Tưởng mình là minh tinh à, nhiều người thích thế này, đúng là lố bịch.”

Quý Nhượng: “…”

Chẳng bao lâu, lại có một cậu cao to, da ngăm ngăm tới.

Cậu gãi đầu, mặt đỏ bừng, lộ rõ vẻ ngại ngùng:

“Cho hỏi, mua bánh là được chụp hình đúng không?”

Quý Nhượng quay đầu nhìn, động tác của anh toát ra vẻ chết lặng.

Bạn anh đứng cạnh vặn vẹo cả mặt:

“M* nó, gay à?”

Cậu kia vội xua tay:

“Tôi không chụp với anh!”

“Tôi thẳng!”

Nghe câu nào câu nấy đầy vẻ ghét bỏ.

Rồi cậu ấy quay sang nhìn tôi, nghiêm túc:

“Bạn Lương Hy, cho tôi xin chụp với bạn một tấm được không?”

“Tôi đã đỗ kỳ tuyển mùa xuân rồi, sắp không quay lại trường nữa.”

“Chỉ muốn chụp kỷ niệm thôi.”

Lúc chụp ảnh, Quý Nhượng đứng khoanh tay đối diện tôi, mặt không biểu cảm nhưng lại toát ra cảm giác u uất.

Ban đầu tôi chỉ định mỉm cười nhẹ nhàng.

Nhưng nhìn nét mặt anh, đến lúc nhấn nút chụp thì tôi cười rộ, lúm đồng tiền cũng hiện rõ.

Xong xuôi, Quý Nhượng lặng lẽ đẩy xe bánh đưa tôi về nhà.

Cả người anh như không còn chút sinh khí nào.

Để cảm ơn, tôi đề nghị:

“Để tôi tự tay làm bánh ngọt cho anh nhé.”

“Là công thức mứt hoa quả mới nghiên cứu ra mấy hôm trước.”

“Chỉ làm cho mình anh thôi.”

Tôi còn hứa: “Sau này cũng không làm cho ai khác.”

Quý Nhượng nhếch môi lạnh nhạt:

“Anh dễ dỗ vậy sao?”

Tôi chợt hiểu ra anh giận chỗ nào.

Vòng tay ra sau lưng, từng bước giẫm lên bóng anh.

Vừa đi vừa trêu:

“Quý Nhượng này.”

“Thật ra khi chụp ảnh, vì nhìn thấy anh nên tôi mới cười vui như thế.”

Quý Nhượng: “Ờ.”

Vài phút sau:

Quý Nhượng: “Thật hả?”

“Sao vậy?”

Tôi mím môi, cố nhịn cười.

Giọng anh rõ rệt nhanh hơn:

“Nói gì đi, Lương Hy.”

Tôi mặc kệ, vừa đi vừa khe khẽ hát bài “Sakura cỏ”.

Ánh trăng kéo dài hai cái bóng.

Nhìn bóng anh, tôi thấy như trên đầu cái bóng đó mọc thêm đôi tai mèo.

Quả đúng là con mèo tsundere khó chiều.

Đưa tôi đến cổng nhà, chưa kịp nói tạm biệt, điện thoại bố gọi tới.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)