Chương 1 - Tình Yêu Giữa Những Cuộc Chiến
Hồi nhỏ, vì thích anh trai nhà bên.
Tôi nói với Quý Nhượng, người có hôn ước từ bé với tôi:
“Sau này cậu đừng tới nhà tôi nữa.”
“Tôi không muốn anh Tống Cẩn hiểu lầm là sau này tôi sẽ gả cho cậu.”
Mùa hè năm đó, Quý Nhượng cãi nhau với bố.
Bỏ nhà giàu, quay về thị trấn nhỏ.
Từ đó, chúng tôi không gặp lại nữa.
Mãi cho đến năm lớp 11, nhà tôi phá sản, tôi chuyển trường về thị trấn.
Tan học bị một nhóm nữ sinh quậy phá vây lại bắt nạt.
Trong lúc hoảng loạn, tôi chỉ tay về phía không xa, nơi có người hiện giờ đã trở thành anh đại trường học, chẳng ai dám đụng vào – Quý Nhượng.
Rụt rè nói:
“Anh… anh ấy là bạn trai tôi.”
1
Câu này hoàn toàn bật ra mà không kịp suy nghĩ.
Anh đang đeo tai nghe, chẳng nghe thấy.
Nhưng mấy cậu con trai xung quanh thì ồn ào cười ầm.
“Anh Quý Nhượng, mau nhìn này!”
“Ở đằng kia có một bạn gái tự nhận là bạn gái cậu đó hahahaha!”
“Bạn học à, nói dối mà không chịu điều tra trước hả? Anh Quý Nhượng của tụi này nổi tiếng không dính dáng tới con gái nha.”
Quý Nhượng tháo một bên tai nghe xuống, nghiêng đầu nhìn sang.
Ngay khi tôi vừa nói câu “anh ấy là bạn trai tôi” thì cũng đã kịp nhận ra – dựa vào Quý Nhượng để cứu mình đúng là chuyện hoang đường.
Một tháng trước, khi tôi vừa về thị trấn.
Bố dẫn tôi qua nhà Quý Nhượng chào hỏi.
Bà nội Quý niềm nở:
“A Nhượng mau nhìn này, Hy Hy tới kìa.”
“Còn nhớ không? Đây là cô bé hồi nhỏ cứ bám theo cháu đòi làm vợ đó nha.”
Cậu con trai cao gầy, lạnh lùng phía sau lưng bà cụ, nghe vậy chỉ hơi nâng mắt nhìn tôi, chẳng chút cảm xúc.
“Ai thế.”
Một câu “Lâu quá không gặp” nghẹn lại nơi cổ họng tôi.
Không dám bước lên chào hỏi.
Nhưng bây giờ, tôi lại bị bốn đứa con gái vây quanh.
Quý Nhượng là cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Tôi chạy tới bên anh, run rẩy nắm lấy vạt áo đồng phục của anh.
“Quý Nhượng…”
Anh liếc vạt áo mình, lại nhìn tôi.
Chậm rãi nhả ra hai chữ.
“Ai đấy?”
“Tôi quen cô à? Bạn trai gì mà bạn trai?”
Tôi ngước lên, nhìn anh bằng đôi mắt cầu khẩn.
“Hồi nhỏ chúng ta rất thân mà, anh quên rồi sao.”
Bốn cô gái thấy anh chẳng có phản ứng gì.
Tiến lên định giật cặp của tôi.
“Ghê gớm nhỉ.”
“Thứ gì cũng dám bám vào.”
Bạn bên cạnh anh thấy không ổn, liền cản:
“Từ từ nào.”
“Ít nhất nói xem nó đắc tội gì với tụi bây đã chứ.”
“Nó quyến rũ bạn trai tao.”
Tôi lập tức nhảy dựng:
“Tôi không có.”
“Là anh ta cứ bám lấy tôi, tôi chẳng thích kiểu đó chút nào.”
Anh bạn kia nghe mà bật cười:
“Em nói xem, kiểu đó là kiểu nào?”
“Đánh nhau, hút thuốc, nhìn thôi cũng thấy chẳng hiền lành gì…”
Tôi nghĩ tới cái tên gây họa kia, tức đến mức liệt kê ra cả tá nhược điểm thành hẳn một bài luận.
Nhưng Quý Nhượng bất chợt mất kiên nhẫn.
Đeo lại tai nghe, cắt ngang lời tôi:
“Muốn nói thì đứng đây mà nói cho hết rồi hãy đi.”
Anh bước đi, dáng vẻ lười biếng, đôi mắt phủ một tầng uể oải lạnh nhạt.
Người bên cạnh anh ra hiệu cho tôi đi cùng, vừa giúp tôi giải vây:
“Thôi mà, chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Đừng làm khó cô bé nữa.”
Nửa đoạn đường sau chỉ còn tôi và Quý Nhượng đi cùng lối.
Đến ngã rẽ, lúc chia tay, tôi khẽ gọi anh.
“Quý Nhượng.”
“Cảm ơn anh và bạn anh hôm nay.”
“Ngày mai thứ bảy, để em mời mọi người ăn cơm được không?”
Anh không hề dừng bước, chỉ buông một câu:
“Không rảnh.”
Nhìn bóng lưng anh, tôi có chút lúng túng.
Mấy hôm trước, Quý Nhượng đi ngang qua lớp tôi.
Cả lớp lập tức rộ lên tiếng xì xào kích động.
Cậu cán sự thể dục hừ mũi:
“Đừng có nông cạn thế chứ mấy bà?”
“Chẳng phải chỉ đẹp trai thôi à? Nhà thì bình thường, tật xấu đầy ra, còn cố làm ra vẻ ngầu chết đi được.”
Một bạn nữ liếc cậu ta:
“Cậu biết gì chứ.”
“Quý Nhượng cực kỳ lịch sự với con gái luôn đó.”
“Cậu ấy chẳng thả thính ai, khi từ chối tỏ tình còn nói xin lỗi. Lần trước mình suýt bị bóng rổ bay trúng, chính cậu ấy từ bên kia sân chạy qua kéo mình ra đó.”
Những cô gái khác cũng đồng loạt gật đầu, kể thêm mấy chuyện Quý Nhượng lạnh lùng nhưng ga-lăng.
Nhưng hình như, riêng đối với tôi, anh lại rất dễ mất kiên nhẫn.
Không hiểu tôi đã chọc gì khiến anh ghét như vậy…
Dù Quý Nhượng không đồng ý để tôi mời cơm.
Nhưng cảm ơn thì vẫn phải có.
Hôm sau, tôi mang theo hộp bánh quy mới nướng tới nhà anh.
Giữa đường, bỗng vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn từ con hẻm bên cạnh.
Tôi tò mò nhìn sang.
Quý Nhượng đang bị mấy tên du côn đè xuống đất, đấm liên tiếp vào người.
Anh khẽ rên một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi.
Tôi không kiềm được, khẽ kêu lên.
Một tên trong đám nghe thấy liền quay lại:
“Biến ngay, không thì đánh luôn mày đó.”
“Khoan đã.”
Người đàn ông gọi tôi lại, có vẻ là kẻ cầm đầu.
Hắn nhìn tôi từ đầu đến chân.
Ánh mắt đục ngầu khiến tôi lạnh sống lưng.
“Ở cái xó này mà cũng có đứa con gái xinh vậy à.”
“Sao tao chưa từng thấy mày nhỉ?”
Nói rồi hắn bước về phía tôi.
“Cô bé, là người ở đây hả?”
Tôi hoảng hốt lùi nửa bước.
Đằng sau hắn, Quý Nhượng chống tay đứng dậy.
“Này.”
Áo anh dính đầy bụi và máu, nhưng vẫn toát ra dáng vẻ ngang ngược.
“Trần Lăng.”
Anh kéo khóe môi tái nhợt.
Giọng nói bình thản, nghe như khiêu khích:
“Không phải mày nói muốn xử tao à?”
“Có nhiêu đây bản lĩnh thôi hả?”
Tên Trần Lăng tức đến bật cười, quay đầu lại.
Ống thép trong tay hắn dí sát vào cổ anh.
“Đồ ngu, mày tự tìm chết.”