Chương 7 - Tình Yêu Giữa Hai Nàng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Rồi hốt hoảng hỏi:

“Các ngươi đã động phòng chưa? Biết động phòng không? Không phải chỉ nằm chung giường là xong!”

Nàng khi nào thì mù vậy trời.

Ta còn muốn để nàng nói thêm về nhi tử của nàng cơ!

Nếu nàng biết hắn hiểu nhiều hơn cả nàng, chẳng phải mừng chết sao?

Nhưng nếu hắn thật không có thông phòng, cũng chẳng tới thanh lâu…

Vậy những thủ đoạn đủ điều ấy, hắn học nơi đâu?

Nghĩ đến các trò hổ thẹn kia, mặt ta lại nóng bừng.

Bị hắn ngày đêm “điều giáo”, thân thể ta giờ đã phản ứng trước cả lý trí…

Chẳng lẽ hắn bị dâm tà vây thân ư?

Hồi phủ, ta phải thử trừ tà mới được!

46

Tấn Vương có chín huynh đệ,

hắn xếp thứ bảy.

Ngũ tẩu cùng Lục tẩu kéo ta chuyện trò.

Hai vị ấy cũng là tân phụ.

Ngũ tẩu rơi lệ:

“Bên ngoài ai nấy hâm mộ ta gả vào hoàng gia, vinh hoa vô tận. Đâu ngờ trong đó đắng cay, chỉ chúng ta tự hay.”

Lục tẩu:

“Ta mới vào phủ nửa năm, vương phủ đã thêm bốn người mới. Lục Vương gia còn sủng cả thông phòng. Mỗi tháng qua chỗ ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mẫu phi lại giục ta mau có thai.”

Ngũ tẩu:

“Nhà ta cũng vậy. Lại thêm tiểu biểu muội của chàng, phong làm trắc phi, chẳng để ta vào mắt. Nàng đã mang thai, càng chẳng tới chỗ ta, còn bảo ta chăm sóc ổn thỏa, xảy ra chuyện thì hỏi tội ta.”

Lục tẩu nhìn ta:

“Tri Ý, vẫn là ngươi gả được tốt. Hồi còn khuê phòng, ta với ngươi cùng mơ gả lang quân như ý. Nay trong tỷ muội, chỉ ngươi còn tạm.”

Ta cũng rơi lệ:

“Vương gia nhà ta, xem ra không nạp thiếp, cũng chẳng biểu muội biểu tỷ. Nhưng hắn…”

Ta nhìn hai tẩu, không biết nói sao.

Bảo hắn “quá nhiều” ư?

Các nàng lại than phu quân “quá ít”.

Nếu ta nói Vương gia “quá nhiều”,

ta e mất luôn tri kỷ.

47

Song để có chuyện chung mà nói,

ta vẫn bảo:

“Nhưng hắn không quá được. Ta rất không ưa. Hừ, nửa tháng trước còn cãi nhau. Hắn nhốt ta, hành hạ ta. Nói ta dám bỏ trốn, sẽ đánh chết ta.”

“Ta ban đầu tưởng hắn là công tử đoan chính văn nhã, gả vào mà lòng đầy hoan hỉ. Ai ngờ sau cưới cũng chỉ là nuốt gãy răng vào bụng.”

Ba chúng ta đều buồn thương,

ngồi trong đình mà khe khẽ nói,

mỗi người một chiếc khăn tay mà chấm lệ.

Ngũ tẩu nói Ngũ Vương gia sủng thiếp diệt thê.

Lục tẩu nói Lục Vương gia hoa tâm đa tình.

Ta nói Tấn Vương không được, nhưng thủ đoạn hành hạ thì nhiều.

Hai nàng an ủi ta:

“Nội thị trong cung vốn là thế, âm độc lắm.”

48

Yến cung tan.

Tấn Vương nắm tay ta xuất cung.

Mấy huynh đệ và tẩu tử cũng ở đó.

Ngũ Vương gia che chở trắc phi,

Ngũ tẩu bên cạnh u uất.

Bát đệ muốn nói lại thôi,

nhìn Ngũ tẩu mà đầy thương ý.

Lục Vương gia bước như bay, chẳng đợi Lục tẩu.

Đại hoàng tử phong Tần vương, lớn hơn chúng ta cả chục tuổi,

bên cạnh là tân vương phi.

Vương phi trước nghe nói bệnh vong,

nhưng đồn rằng Tần Vương vừa cưới thứ muội của nàng,

thứ muội hại chết thai nhi, nàng treo cổ tự tận.

Hoàng gia này, quả thật chẳng có mấy kẻ tử tế.

Trước kia sao ta không nghĩ,

một nồi canh trộn lẫn thế, còn mong lọc được miếng lành sao!

49

Tần Vương cười trêu Tấn Vương:

“Yo, Thất đệ, che đệ muội kỹ ghê. Vẫn chưa qua cơn tân ý nhỉ?”

Tấn Vương cười đáp:

“Tri Ý lần đầu dự yến cung, ta sợ nàng lạ lẫm. Đại ca phong hàn đã đỡ chưa?”

Tần Vương ho khan:

“Đỡ nhiều rồi. Người già, chẳng nên thân nữa.”

Tam Vương gia nhìn ta bằng ánh mắt trần trụi,

khiến người ta ghê tởm.

Tấn Vương che ta lại.

Tam Vương gia có tật thích phụ nhân hữu phu,

nghe nói cướp không ít thiếu phụ về phủ.

Không ai cáo hắn,

bởi tiền quyền đều dẹp yên.

Vả lại Tam Vương và Tần Vương đều có thể được lập thái tử,

vì bọn họ là đích tử.

Về xe, ta lo lắng chẳng yên.

Hoàng gia này thật chẳng ra gì,

mỗi người một tật xấu,

cả nhà nom như đều có bệnh.

50

“Hoài nghi chi đó?”

Tấn Vương bế ta đặt lên gối:

“Đừng để ý Tam ca. Hắn không làm gì được.”

Bởi có bọn cặn bã ngoài kia làm đối chiếu,

dẫu hắn giày vò ta, nhưng may mắn… chưa tổn thương quá nặng.

Ta là người mềm lòng, đã gả cho hắn, vẫn muốn tin hắn biết quay đầu.

Hơn nữa, nhỡ đâu hắn bị dâm tà quấn thân, hễ trừ tà xong là trở lại bình thường.

Ta gật đầu,

lặng lẽ tựa vào lòng hắn.

Kết quả!

Chưa nói được ba câu đứng đắn,

ta vừa nắm tay hắn, hắn đã nắm… cái đó!

Ánh mắt ta đầy thất vọng:

Hết cứu!

Trên người hắn lại còn vương mùi rượu…

51

Đêm đến.

Trước bảo ta gọi “phu quân”,

rồi lại ra ngoài một chuyến,

trở về mặc bộ y phục dùng để “thẩm án” ta ở tiểu viện kia,

bảo ta giả vờ hắn là người khác…

Ta: …

Sáng hôm sau, dù buồn ngủ chết, ta cũng lết dậy.

Ta phải mời đại sư đến trừ tà!

52

Đại sư rất nhanh đã dẫn tăng chúng vào phủ, vừa niệm vừa múa.

Tấn Vương thì ngơ ngác.

Ta kéo hắn đứng giữa, để chư tăng làm phép.

Hắn hỏi: “Ta trúng tà sao?”

Ta dán phù của đại sư lên ngực hắn, lên trán hắn.

Hắn nhìn ta.

Ta cũng nhìn hắn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)