Chương 7 - Tình Yêu Giữa Hai Nàng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đám hạ nhân nín thở, không dám ngẩng đầu.

“nàng lại muốn đi?”

Chàng đứng ở cổng viện, giọng có phần khàn.

Ta không quay đầu lại.

“Nơi này ồn ào quá.”

Chàng bước nhanh vài bước, định nắm lấy cổ tay ta, lại bị Tần Lang nghiêng người ngăn lại một cách kín đáo.

Tay Phí Tri Trụ khựng lại giữa không trung, ánh mắt xuyên qua Tần Lang, khóa chặt lấy ta:

“Chỉ vì mấy lời đồn đãi? Ta sẽ xử lý, còn Khuynh Đăng nàng ta…”

“Phí đại nhân.”

Ta ngắt lời.

“Ngươi xử lý nàng thế nào, không liên quan đến ta. Ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà sống.”

Chàng mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại quay người rời đi.

Ta nghe thấy tiếng chàng dặn dò chuẩn bị ngựa vào cung.

Chưa đầy một canh giờ sau, Phí Tri Trụ quay trở lại.

Hẳn là đã bị vấp phải tường cứng chỗ hoàng đế.

Từ yến tiệc cuối năm ở hoàng cung, hoàng đế đã nhen nhóm ý chống đối, không còn muốn chịu sự chi phối của tể tướng.

Vậy nên một kẻ môn sinh như Phí Tri Trụ, cũng không thể uy hiếp được hoàng đế nữa.

Tin ta chuyển về phủ công chúa chẳng mấy chốc đã bay khắp kinh thành như mọc cánh.

Tửu quán trà lâu, đâu đâu cũng là bàn tán cười nhạo.

Ta chỉ cười cho qua.

Ngược lại là Phí Tri Trụ, đã vận dụng các mối quan hệ để đè ép không ít tin đồn.

Xuân Hạnh cẩn thận dè dặt:

“Điện hạ, Phí đại nhân quay đầu rồi, hay là chúng ta…”

Ta không tiếp lời.

Chàng làm gì, cũng đã quá muộn rồi.

Sáng hôm sau, ta bị tiếng ồn ngoài cổng phủ đánh thức.

Xuân Hạnh hấp tấp chạy vào, vẻ mặt kỳ lạ:

“Điện hạ, Phí đại nhân đang quỳ ngoài cổng phủ.”

Ta khoác áo ra ngoài, nơi phiến đá xanh trước cổng phủ, Phí Tri Trụ chỉ mặc đơn y, thẳng lưng quỳ ở đó.

16

Ta đứng sau bức bình phong trong phủ công chúa, không bước ra ngoài.

Xuân Hạnh giúp ta hé một khe cửa, ta có thể trông thấy bóng lưng Phí Tri Trụ đang quỳ trên phiến đá xanh.

Chàng run rẩy vì lạnh, nhưng lưng vẫn giữ thẳng tắp.

Người qua đường chỉ trỏ, chàng tựa như không hề nghe thấy.

“Đi hỏi chàng, vì cái gì mà làm vậy.”

Ta nhẹ giọng nói với Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh đáp một tiếng, chạy ra ngoài, cách mấy bước truyền lời.

Phí Tri Trụ ngẩng đầu lên:

“Tiểu Thạch Lựu, nàng là thê tử kết tóc của ta, chuyện trước kia, chúng ta đều có chỗ sai, bắt đầu lại được không?”

Xuân Hạnh trở lại thuật lại lời chàng, ta nghe xong, lại bật cười.

Thê tử kết tóc? Giờ chàng mới nhớ ra ta là thê tử của chàng sao.

Ta siết chặt áo choàng, cuối cùng cũng bước ra, đứng bên trong ngưỡng cửa, từ trên cao nhìn xuống chàng.

“Phí Tri Trụ, ngươi lầm rồi.”

“Ta không phải thê tử kết tóc của ngươi. Ta là trưởng công chúa đương triều, đệ đệ ta là hoàng đế. Ta chưa từng cùng ngươi chịu qua khốn khó, nói gì tới kết tóc?”

Chàng sững sờ, ngẩng đầu nhìn ta.

“Ngươi giờ làm ra dáng vẻ thế này là thấy ấm ức? Hay cảm thấy chỉ cần ngươi cúi đầu một lần, ta liền nên cảm kích mà trở về bên ngươi?”

“Về đi, đừng để sư phụ ngươi, để văn võ bá quan trong triều tiếp tục cười nhạo ngươi nữa.”

Nói xong, ta xoay người bước đi.

Tần Lang ôm lò sưởi tay, đứng đợi trong hành lang, khóe môi khẽ cong lên, mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

“Vị Phí đại nhân này, cũng diễn một màn tình thâm nghĩa trọng thật đấy.”

Giọng chàng nhẹ như gió.

Phí Tri Trụ quỳ ngoài phủ công chúa suốt một ngày, đến khi trời tối sầm, thân thể không chống đỡ nổi, mới bị hạ nhân Phí phủ nghe tin đến cõng về.

Chuyện này trở thành trò cười mới nhất ở kinh thành.

Phí Tri Trụ vốn là người sĩ diện, lần này mất mặt đến vậy, dứt khoát giả bệnh xin nghỉ, không lên triều, đóng cửa trong phủ, không gặp ai.

Danh phận thiếp thất mà Khuynh Đăng trông ngóng, cuối cùng vẫn không đến.

Phí Tri Trụ thân còn khó giữ, nào còn tâm trí lo cho nàng ta.

Trước kia đám hạ nhân còn nể mặt nàng vài phần, giờ thì chẳng cần giả vờ nữa.

“Thật tưởng mình có thể bay lên cành làm phượng hoàng à, không soi lại mình là thân phận gì đi!”

“Đại nhân giờ còn chẳng lo được thân, ai còn nhớ đến nàng ta chứ?”

Giờ đây đến việc bưng trà rót nước nàng cũng phải tranh làm, sơ sẩy một chút là bị bà quản sự mắng cho một trận.

17

Hoàng đế biết phu thê ta đã bất hòa đến mức này.

Cách vài hôm lại phái người tới phủ công chúa, lúc thì là thư sinh tuấn tú, lúc lại là thị vệ trẻ tuổi dũng mãnh, nói là “giải sầu cho hoàng tỷ”.

Chuyện này khiến triều thần bàn ra tán vào, hoàng đế trên Kim Loan điện gãi mũi, tỏ vẻ vô tội:

“Chư vị ái khanh chẳng phải ở yến tiệc cuối năm đã nói rồi sao? Triều ta phong tục cởi mở, dung nạp trăm nhà. Hoàng tỷ trẫm vui vẻ là quan trọng nhất, cứ để nàng thử xem sao.”

Ngài không chỉ đưa người đến, còn bắt đầu trao cho ta chút quyền lực.

Ban đầu cho phép ta dự thính triều nghị, sau đó còn giao vài việc lặt vặt trong tông thất cho ta xử lý.

Trên triều không ít tiếng phản đối, nói ta là ‘mẫu kê báo hiếu’, không hợp quy củ.

Ta biết rõ, với năng lực và gốc rễ hiện tại của mình, nếu ép chen vào trung tâm triều cục đầy sóng gió, chỉ là tự chuốc lấy phiền toái.

Vì vậy, ta xin hoàng đế ban cho một trang hoàng điền ở ngoại thành kinh đô.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)