Chương 1 - Tình Yêu Giả Định Và Những Câu Hỏi Bất Ngờ
Tôi lại một lần nữa thất bại trong chuyện thương lượng lương bổng.
Cúi đầu ủ rũ, tôi mở điện thoại ra, xem lại bảng giới thiệu công việc mà Từ Văn gửi, đang phân vân có nên đồng ý với kế hoạch “bố trí việc làm cho người thân” mà anh ấy đề xuất không.
Đúng lúc đó, tôi lướt thấy một bài đăng đang hot trong khu vực:
[Đàn anh tiến sĩ của tôi nhờ chính sách bố trí công việc cho vợ/chồng để xin việc cho tôi, giờ tôi nên cảm ơn bạn gái ảnh thế nào đây?]
Bình luận phía dưới toàn là những dấu chấm hỏi với nghi hoặc:
【Anh ta có bạn gái mà lại dùng chính sách bố trí việc cho vợ để giúp người khác? Toàn tiếng Trung mà sao tôi đọc không hiểu gì hết vậy?】
【Mối quan hệ kiểu gì đây? Đàn anh tặng người ta công việc, còn “đội nón xanh cho bạn gái? Cô bạn gái chắc là kiểu người ngốc đến mức không ai bằng?】
【Chủ thớt là trà xanh thượng hạng đúng không? Còn nói bạn gái anh kia giỏi lắm nên không thèm mấy công việc kiểu này nữa cơ mà.】
Tôi thấy hết nói nổi, định lướt qua luôn.
Thì đúng lúc đó, bạn trai tiến sĩ của tôi – Từ Văn – gửi tin nhắn:
“Thanh Thanh, công việc lần trước anh nói, anh định giới thiệu cho em gái khóa dưới rồi.”
1
Tôi nhíu mày, tay cũng khựng lại.
Mở lại bài đăng kia, tôi xem đi xem lại.
Không có chi tiết nào lộ thông tin cụ thể, nhưng tình huống thì lại giống hệt mình.
Bạn trai tôi – Từ Văn – vừa tốt nghiệp tiến sĩ năm nay, được thầy hướng dẫn giới thiệu đến một thành phố hơi xa xôi một chút, nhưng mức lương rất cao.
Do nơi đó đang cần người tài nên có chính sách bố trí công việc cho vợ/chồng rất tốt.
Anh ấy luôn bàn với tôi, hy vọng sau khi tôi tốt nghiệp cao học sẽ sang đó, để hai đứa không phải yêu xa nữa.
Nhưng chuyên ngành của tôi khá kén việc.
Nếu ở lại thành phố này, thầy tôi có thể giới thiệu một vị trí rất tốt.
Gần đây tôi cũng nộp hồ sơ thử qua chỗ anh ấy, muốn xem có cơ hội nào tốt hơn không.
Đang nghĩ dở thì Từ Văn lại nhắn:
“Thanh Thanh, em giận à? Giờ xin việc khó lắm, anh chỉ muốn giúp cô ấy một tay thôi.”
Tôi nhắn lại:
“Chính sách đó là dành cho vợ/chồng mà? Bạn học với nhau cũng được hưởng à?”
Phía bên kia im lặng hồi lâu, không trả lời.
Đúng lúc đó, bài đăng kia được cập nhật.
Chủ bài viết đăng thêm ảnh giấy đăng ký kết hôn:
[Xong rồi! Kết hôn giả thôi. Chủ yếu là để kiếm việc. Dù tôi có thích anh ấy đến mấy cũng không có ý chiếm đoạt gì cả. Đợi khi công việc ổn định rồi ly hôn là xong chuyện.]
Tôi lập tức gọi điện cho Từ Văn.
Anh ấy không bắt máy.
Tôi gọi lần hai, rồi lần ba.
Đến lúc anh bắt máy, giọng có vẻ lúng túng.
Tôi còn nghe thấy có người ở gần đó nói “Chúc mừng nhé”.
Tôi lập tức hỏi:
“Chúc mừng gì cơ?”
“Không phải nói với anh, là người bên cạnh tám chuyện thôi.”
Tôi cúp máy ngay, rồi gọi video call.
Mười phút sau mới có người bắt máy.
Anh ngồi trong xe, thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, cả người trông vô cùng chật vật.
“Lúc nãy anh đang lo việc bên ngoài, đông người quá nên không tiện nghe máy. Em có chuyện gì mà gọi gấp vậy?”
Tôi hỏi lại:
“Anh không nhớ hôm nay là ngày gì à?”
Nhìn dáng vẻ anh ta cố hết sức vắt óc suy nghĩ, thật sự buồn cười.
Tôi nghi anh ta căng thẳng đến mức đầu óc tê liệt luôn rồi.
“Tối nay em có buổi thương lượng lương với trường đại học bên thành phố anh, anh quên rồi à?”
Từ Văn thở phào một hơi thật dài:
“Làm anh hết hồn, cứ tưởng mình quên mất ngày kỷ niệm quan trọng nào cơ.”
Nói mấy câu xong, trông anh ta như thể thả lỏng hoàn toàn.
Tôi lại tiếp lời:
“Buổi đó không thành, nên em định chuyển qua chỗ anh. Trong mấy công việc mà anh gửi hôm trước, có một chỗ em thấy cũng ổn.”
Anh ta tỏ ra khó xử:
“Anh nhắn tin cho em rồi mà, anh đã giới thiệu vị trí đó cho cô bé khóa dưới rồi. Cô ấy tốt nghiệp cả năm trời mà vẫn chưa xin được việc, anh sợ nếu không giúp thì cô ấy sẽ suy sụp mất.”
Tôi lại hỏi lại một lần nữa câu hỏi trong tin nhắn:
“Chính sách đó là để bố trí việc làm cho người thân mà, bạn học với nhau cũng được hưởng à? Thầy các anh có vẻ cũng quyền lực ghê đấy.”
Lần này tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Từng biểu cảm đều không thể giấu được: hoảng loạn, bất an, và cả… áy náy.
Tôi nghe thấy anh ta cuối cùng cũng lên tiếng:
“Là sắp xếp theo dạng… vợ chồng.”
Nói xong câu đó, như thể cánh cửa im lặng bị mở tung.
Hoặc cũng có thể, cảnh này anh ta đã tập dượt trong đầu không biết bao nhiêu lần.
Nên vừa nói ra là… anh ta cũng tự thuyết phục được chính mình.