Chương 1 - Tình Yêu Dưới Mưa

Tôi và Tống Thư Hành chia tay không mấy êm đẹp.

Anh ta thậm chí còn buông lời cay nghiệt:

“ Hứa Cẩn, đừng để anh gặp lại em, nếu không anh sẽ không tha cho em đâu.”

Thế nhưng, năm năm sau, vào một đêm mưa, món đầu cá xốt ớt của tôi lại đâm phải chiếc Rolls-Royce của anh ta.

Khi anh ta lạnh lùng nói khoản bồi thường là một trăm năm mươi triệu,

Tôi lập tức nhắm mắt lại, tỉnh dậy thì giả vờ mất trí nhớ.

“Xin lỗi, tôi không nhớ gì cả, anh là ai vậy?”

Anh ta nhìn tôi vài giây, bỗng nhiên mở miệng:

“Anh là chồng sắp cưới của em.”

Tôi: ???

Anh ta mặt không đỏ, tim không loạn:

“Chúng ta yêu nhau năm năm rồi, hôm nay là ngày đi đăng ký kết hôn.”

01

“Anh nói bậy!” – tôi phản xạ đáp lại ngay sau lời của Tống Thư Hành.

Anh ta ngồi tựa lên giường bệnh bên cạnh tôi, hai chân dài bọc trong quần tây, duỗi ra một cách thoải mái.

Anh nhướng mày, “Không phải em nói mình chẳng nhớ gì à, sao lại biết anh đang nói bậy?”

“Hay là—”

“Em đang giả vờ mất trí nhớ?”

Nhận ra phản ứng của mình hơi mạnh, tôi khẽ ho một tiếng, rồi chữa lại:

“Ý em là, bây giờ em chẳng nhớ gì cả, sao biết những lời anh nói là thật chứ?”

“Nhỡ đâu anh đang muốn lừa tiền lừa tình của em thì sao?”

“Trừ khi anh có bằng chứng chứng minh mối quan hệ giữa hai chúng ta.”

Tống Thư Hành nhìn tôi cười nhạt: “Không ngờ sau khi mất trí nhớ, em lại trở nên thông minh vậy đấy.”

Tôi nhìn anh với vẻ đắc ý.

Muốn lừa tôi á, đâu có dễ thế.

Nhưng chưa kịp vui được bao lâu, Tống Thư Hành bất ngờ cúi người xuống sát tôi.

Khoảng cách rút ngắn ngay lập tức, đến mức tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài của anh.

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm tôi.

Ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng chạm vào bên hông tôi.

“Chỗ này của em, có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm.”

Ngón tay anh chưa rời khỏi, còn dọc theo eo tôi mà trượt xuống.

Tôi cảm thấy toàn bộ phần cơ thể bị anh chạm qua đều nổi hết da gà.

Tống Thư Hành sở hữu đôi tay đẹp đến mức ai nhìn cũng phải khen.

Trắng trẻo, thon dài, đốt ngón rõ ràng.

Và tôi có tư cách hơn người để đánh giá.

Nó không chỉ đẹp mà còn rất… hữu dụng.

Đến mức tôi từng ôm đầu anh, vừa run rẩy vừa than thở: “Tống Thư Hành, ngón tay anh dài quá…”

Giờ đây, đôi tay ấy đang dừng lại nơi đùi trong của tôi, ngón cái khẽ xoa nhẹ.

“Ở đây còn có một nốt ruồi nhỏ, mỗi lần bị liếm, em đều run lên không chịu được.”

Như để chứng minh lời anh nói,

Ngay khi dứt câu, chân tôi thật sự khẽ run lên.

Tống Thư Hành khẽ cười.

Anh áp sát tai tôi, giọng trầm xuống: “Ngoài ra, anh còn biết những điểm nào trên cơ thể em muốn được chạm thật mạnh… nhưng chỗ đó thì hơi khó nói.”

“Nếu em vẫn không tin—”

“Anh có thể thực hành chứng minh cho em xem.”

Tôi đỏ bừng cả mặt vì những lời anh nói.

Chuyện đã qua năm năm rồi, sao Tống Thư Hành vẫn nhớ rõ thế chứ.

Trí nhớ của anh cũng tốt quá mức rồi đấy.

Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ.

Tôi theo phản xạ liền đưa tay bịt miệng anh lại.

Sợ anh lại phun ra thêm lời nào hoang đường nữa.

Ánh mắt y tá lướt qua hai chúng tôi, lạnh nhạt:

“Thân thể bệnh nhân không có vấn đề gì, hôm nay có thể xuất viện.”

Sau khi y tá rời đi, ánh mắt của Tống Thư Hành vẫn không rời khỏi tôi.

Hơi thở ấm nóng của anh phả lên lòng bàn tay tôi.

Tôi vội vàng rút tay lại.

Anh khẽ cười, “Bảo bối, nếu không có vấn đề gì thì mình xuất viện thôi, đừng làm trễ giờ đi đăng ký kết hôn hôm nay nữa.”