Chương 6 - Tình Yêu Được Sinh Ra Từ Những Con Cá
Thất vọng. Đau lòng.
Buồn bã đến mức mỗi lần hít thở, ngực đều đau nhói.
Cánh cửa khép hờ bất ngờ mở ra. Tôi và Trợ lý Vương mặt đối mặt.
Anh hoảng hốt: “Trời ơi Trinh Trinh! Cậu đến đây làm gì? Cậu…”
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn thấy Phó Cảnh Nghiêm đang nằm trên giường, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Ánh nhìn của anh không mang theo cảm xúc gì. Còn tôi, nước mắt lặng lẽ rơi.
Phó Cảnh Nghiêm thoáng giật mình. Nhưng tôi không muốn nhìn thêm nữa.
Tôi quay đầu bỏ chạy.
Gần đây tôi hay chạy trốn. Cũng hay khóc nữa. Có lẽ tôi cũng mắc bệnh nan y rồi. Tại sao trái tim lại đau như vậy?
Rõ ràng đây mới là kết quả hợp lý. Làm sao anh ấy có thể thích tôi được?
Từ đầu tôi đã chẳng mong gì cả.
Nhưng khi sự thật đến trước mắt, tôi vẫn không kiềm được mà run rẩy.
Tôi nộp đơn xin nghỉ việc.
Thu dọn đồ đạc, lên chuyến tàu đêm trở về quê.
Cả đêm lắc lư khiến tôi mệt đến mức thiếp đi.
Tôi tắt điện thoại.
Không muốn nghe bất kỳ điều gì nữa.
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại Phó Cảnh Nghiêm.
Thì ra cái lần anh lỡ miệng nói tôi là “vợ anh”, là vì tôi chính là người theo lời thầy bói có thể cứu mạng anh.
Thì ra tôi có thể hóa giải mệnh “Thiên Sát Cô Tinh” của anh. Nhưng anh lại không muốn.
Anh thà chết… cũng không muốn thử ở bên tôi.
Vì anh nói… chỉ chọn người mà anh yêu.
Ông tôi đang phơi thuốc ngoài sân, thấy tôi về thì giật mình.
“Trinh Trinh? Sao cháu về đột ngột vậy?”
“Ông ơi, cháu thất tình ở thành phố, chắc sắp chết rồi. Ông mau bắt mạch xem giúp cháu đi.”
Ông vội nắm lấy tay tôi, bắt mạch kỹ càng, vừa vuốt râu vừa nhíu mày:
“Ừm… tim mạch bị tổn thương. Dạo này cháu đừng đi đâu cả. Uống thuốc ông sắc là được.
Đàn ông mà, đầy ra, đừng cố chấp quá.”
Tôi chẳng còn tâm trạng giải thích thêm. Vào phòng là ngủ mê man luôn đến trời sáng.
Hôm sau, tôi dậy sớm, đeo gùi leo núi hái thuốc.
Tôi hái được rất nhiều. Ngày hôm sau lại leo tiếp.
Rồi ngày thứ ba, thứ tư.
Đến ngày thứ năm, rắc rối xảy ra.
Vừa hái được loại thảo dược mà tôi mong đợi bấy lâu, trời bắt đầu đổ mưa.
Và mỗi lúc một lớn.
Tôi khó khăn lắm mới tìm được một cái hang núi để tránh.
Mưa cứ trút không ngừng. Tôi bị mắc kẹt trên núi suốt một ngày một đêm.
Đến lúc mưa nhỏ lại, tôi định xuống núi, thì nó lại ào ào đổ tiếp.
Nước sông dâng lên, lũ từ trên núi đổ xuống, tôi không thể đi nổi.
Lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.
Tôi trèo lên một cái cây, ngồi chồm hổm trên đó, nghĩ không lẽ mình sẽ chết ở đây.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.
“Trinh Trinh! Trinh Trinh!”
Không lẽ là ông tôi? Cái thân già đó cũng leo núi tìm tôi sao?
Lúc đó trời tối rồi, hơi đáng sợ.
Lỡ là ma thì sao? Người ta bảo ma biết giả giọng người thân, chỉ cần đáp lại là bị dẫn hồn đi ngay.
Đúng lúc tôi còn đang sợ, tiếng gọi lại vang lên, càng lúc càng gần.
Cuối cùng, tôi nhìn rõ người đang đến gần gốc cây tôi đang ngồi.
Tôi dụi mắt không tin nổi – là Phó Cảnh Nghiêm?
“Trinh Trinh!” – Anh lại gọi, giọng khản đặc.
Không cần suy nghĩ, tôi lập tức nhảy xuống từ trên cây.
Phó Cảnh Nghiêm mặc áo mưa trong suốt, nhưng toàn thân vẫn ướt sũng.
Đúng lúc anh đang tuyệt vọng, lại có người từ trên trời nhảy xuống, làm anh giật mình đến sợ khiếp vía.
Nhận ra là tôi, anh lập tức nhào đến ôm chặt tôi.
Tôi còn chưa kịp vui mừng vì bất ngờ gặp lại anh ở đây, thì cảm giác như cả thân thể anh đổ hết lên người tôi.
Tới khi tôi nhận ra, thì Phó Cảnh Nghiêm đã ngất lịm.
Tôi vội đỡ lấy anh, chưa biết làm sao, thì nghe tiếng động xung quanh.
Trợ lý Vương cùng mấy vệ sĩ lực lưỡng cũng leo lên tới nơi.
“Trinh Trinh, tổng giám đốc!”
“Anh ấy ngất rồi! Mau đưa anh ấy xuống núi!”
Cả nhóm cùng nhau hợp sức khiêng Phó Cảnh Nghiêm xuống.
Tôi nắm chặt lấy tay anh, không dám buông.
Nhìn anh gầy rộc đi rõ rệt, tôi bật khóc.
Vừa đi vừa khóc, Trợ lý Vương nhiều lần định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ vội vàng tiếp tục bước.
Chúng tôi đưa anh về nhà ông.
Tôi như phát điên, gào lên gọi ông kiểm tra ngay.
Ông vội vã bắt mạch, châm cứu, rồi dốc thuốc vào miệng anh.
Nói rằng một lát sẽ tỉnh, mọi người lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Trợ lý Vương và đám vệ sĩ ra ngoài trước, chỉ còn tôi và anh ở trong phòng.
Tôi vẫn nắm chặt tay anh.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp anh – tôi 19, anh 22.
Anh vừa tài giỏi, lại đẹp trai, là người khiến bao cô gái trong trường mê mệt.
Rồi một ngày, tôi đi bộ trong khuôn viên trường.
Lúc đó tôi rất nghèo.
Bỗng dưng mọi người xung quanh cứ nhìn tôi rồi bàn tán.
Tôi không hiểu gì, tưởng họ đang cười bộ đồ rách của mình.
Rồi Phó Cảnh Nghiêm xuất hiện, đến gần nói rất khẽ: “Bạn học à, quần bạn bị bẩn rồi.”
Tôi vội quay lại nhìn. Trên chiếc quần xám có một vệt máu to.
Lúc đó tôi chỉ muốn độn thổ vì xấu hổ.
Anh cởi áo khoác, quấn quanh eo tôi, rồi kéo tôi vào siêu thị gần đó, bảo tôi chọn băng vệ sinh.
Tôi chọn xong, anh liền chạy ra quầy tính tiền trước.
Còn tiện tay mua cho tôi một chiếc quần thể thao.
Cả quá trình đó, tôi như người mất hồn, đầu óc trống rỗng, chỉ biết bước vào nhà vệ sinh thay quần.
Cuối cùng sau khi chỉnh trang lại bản thân, tôi bước ra thì Phó Cảnh Nghiêm đã không còn ở đó nữa.
Tôi đã bao lần muốn trả lại áo khoác cho anh, nhưng lại chẳng có cơ hội nào cả.
Anh tốt nghiệp rồi.
Lần thứ hai tôi gặp lại anh là khi ông tôi bị ngã gãy xương.