Chương 4 - Tình Yêu Đến Từ Sự Tính Toán

15

Ngày hôm sau.

Lăng Mặc Xuyên vội vã tìm đến tôi.

Thấy tôi chỉ ngồi trên sân thượng, uống rượu một mình, ngoài ra không có dấu hiệu bất thường nào khác, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta mở chiếc hộp bên cạnh, lấy ra một lon bia, dùng một tay khui nắp.

Rồi không chút hình tượng ngồi bệt xuống bên cạnh tôi, ngửa đầu uống một hơi, cất giọng trầm trầm:

“Hắn ta không nên nói những lời đó.”

Tôi nhấp một ngụm bia, hờ hững hỏi:

“Lời nào?”

“Lời hối hận vì đã cứu em khỏi sàn đấu.”

“Rắc!”

Chiếc chai bia trong tay tôi vỡ vụn.

Tôi quay đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông đang thoải mái tận hưởng khoảnh khắc này.

“Lăng Mặc Xuyên, anh gắn thiết bị nghe lén bên cạnh tôi?”

Câu nói là một câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn tuyệt đối.

Anh ta thản nhiên đáp, không chút chột dạ:

“Tôi chỉ lo cho sự an toàn của em.”

Nhưng tôi biết—đây không phải lý do thực sự.

Cơn giận trong tôi bốc lên ngùn ngụt.

Tôi quay người bỏ đi.

Lần này, anh ta không ngăn cản.

Chỉ đứng đó, khóe môi nhếch lên đầy thích thú.

Sau đó, anh ta liên tục gửi đến những món quà xa xỉ—

Túi xách hàng hiệu, trang sức quý giá, đủ thứ để dỗ dành tôi.

Tất cả đều bị tôi trả về không sót thứ gì.

Tôi cau mày khó chịu:

“Chủ của các người nghĩ tôi là loại phụ nữ tầm thường sao?”

“Lại dùng mấy thứ này để xoa dịu tôi?”

Đám vệ sĩ cuống quýt chạy về báo cáo.

Ngày hôm sau, Lăng Mặc Xuyên đích thân đến gặp tôi.

“Vậy em muốn gì?”

“Chỉ cần trong giới hạn, tôi sẽ cho em tất cả.”

Giọng anh ta cưng chiều đến mức không thể tưởng tượng.

Tôi cười lạnh:

“Tôi muốn một du thuyền.”

“Vào ngày cưới của Phó Tự Bạch và Vân Tư Diễm, tôi muốn ra khơi thư giãn.”

Phó Tự Bạch đã công khai tuyên bố—

Anh ta sẽ biến hôn lễ vốn thuộc về tôi thành đám cưới của anh ta và Vân Tư Diễm.

Lăng Mặc Xuyên hơi nhướn mày:

“Tôi đi cùng em?”

Tôi sầm mặt, liếc xéo anh ta:

“Lăng Mặc Xuyên, anh không hiểu hai chữ ‘thư giãn’ nghĩa là gì sao?”

Ý tứ rất rõ ràng—tôi không muốn anh ta đi cùng.

Nghe vậy, nụ cười trên môi anh ta thoáng cứng lại.

Nhưng rồi lại nhanh chóng nở nụ cười, nhẹ nhàng nhượng bộ:

“Vậy để Gert đi cùng em.”

Gert là người thân tín nhất của anh ta.

Thấy tôi vẫn không hài lòng, anh ta kiên nhẫn giải thích:

“Không phải giám sát em, chỉ là để bảo vệ em mà thôi.”

Tôi biết—đây đã là giới hạn nhượng bộ lớn nhất của anh ta.

Tôi hít sâu, cố nén cơn bực dọc trong lòng, nói:

“Được.”

16

Mọi thứ được sắp xếp quá gấp gáp.

Lăng Mặc Xuyên không kịp tự mình chuẩn bị du thuyền cho tôi.

Đúng lúc đó, một tay ăn chơi khét tiếng của thành phố A cũng có kế hoạch ra khơi.

Thế là, tôi được xếp lên thuyền của hắn ta.

Gã kia vốn đã muốn nịnh bợ Lăng Mặc Xuyên, nghe tin thì mừng quýnh lên, vỗ ngực cam đoan:

“Lăng thiếu yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô Lạc thật chu đáo!”

Dù vậy, tôi biết chắc—trên con tàu này, người của Lăng Mặc Xuyên tuyệt đối không ít.

Trước ngày khởi hành, bạn gái của tay ăn chơi kia hẹn tôi đi mua sắm.

Trong lúc thử một chiếc váy mới, tôi vào phòng thay đồ.

Chiếc khóa kéo ở sau lưng hơi khó kéo, tôi cố gắng thế nào cũng không kéo lên được.

Tôi đành thở dài, định bỏ cuộc.

Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay bất ngờ xuất hiện từ phía sau.

Chậm rãi giúp tôi kéo lên từng chút một.

“Trên du thuyền đó còn có anh em của tôi.”

“Họ sẽ âm thầm giúp em, đề phòng bất trắc.”

Mùi hương quen thuộc lan tỏa.

Cơn căng thẳng trong tôi lập tức giãn ra.

Tôi khẽ nuốt xuống, giọng có chút nghẹn:

“Phó Tự Bạch, anh đã nghĩ kỹ chưa?”

“Lần này nếu anh giúp tôi, hậu quả có thể là cơn thịnh nộ hủy diệt từ Lăng Mặc Xuyên.”

Phó Tự Bạch không do dự:

“Người tôi quan tâm không còn nhiều nữa.”

“Em là một trong số đó.”

“Ngoài ra, Tư Diễm nhờ tôi nói với em rằng, cô ấy sẽ không thể đến tiễn em.”

“Hy vọng phần đời còn lại của em được tự do.”

Nghe vậy, tôi nhắm mắt lại, nỗi đau đớn siết chặt lấy trái tim.

Sự day dứt nặng nề đến mức gần như khiến tôi nghẹt thở.

17

Mọi bi kịch này đều bắt nguồn từ sự phản kháng của tôi với Lăng Mặc Xuyên.

Khi ấy, Phó gia vẫn còn thịnh vượng.

Phó Tự Bạch chỉ là một thiếu gia trẻ tuổi, đầy lòng chính nghĩa.

Anh ta vô tình bước chân vào sàn đấu ngầm.

Và giữa tiếng kim loại chát chúa, anh ta đã đưa tôi đi, giữa lúc tôi suýt chết dưới tay đối thủ.

Chuyện này gây chấn động cả giới ngầm.

Lăng Mặc Xuyên hận anh ta thấu xương.

Nhưng khi đó, Phó gia vẫn còn ở đỉnh cao, hơn nữa, Phó Tự Bạch đã đưa tôi về H quốc.

Mà trên mảnh đất thiêng liêng ấy, mọi tà ma đều phải tan biến.

Anh ta chỉ có thể tạm thời kiềm nén cơn thịnh nộ.

Từng bước từng bước thâm nhập vào thị trường H quốc.

Cùng thời điểm đó, nội bộ Phó gia nổ ra tranh đấu gay gắt.

Cha của Phó Tự Bạch vì một phút mềm lòng mà bị chính anh em của mình phản bội.

Khiến đế chế thương mại vững chắc của Phó gia sụp đổ chỉ trong chớp mắt.

Phó gia diệt vong.

Lăng Mặc Xuyên nhân cơ hội quay về nước, đạp thêm một cú chí mạng.

Trước đây, Phó Tự Bạch chỉ là một thiếu gia được gia tộc bảo bọc.

Làm sao có thể đấu lại một kẻ như Lăng Mặc Xuyên, người thâm sâu khó lường?

Anh ta dễ dàng bị đánh bại.

Lăng Mặc Xuyên cuối cùng cũng toại nguyện, bắt giữ tôi.

Anh ta tưởng rằng mọi chuyện đã được an bài.

Nhàn nhã đánh cược với tôi.

Thậm chí, giữ đúng lời hứa, tự tay đưa tài nguyên và nhân mạch cho Phó Tự Bạch.

Nuôi dưỡng chính kẻ thù mà mình căm hận nhất.

Dĩ nhiên, anh ta cũng không hoàn toàn mất cảnh giác.

Vân Tư Diễm chính là con cờ mà anh ta đã cố tình sắp đặt vào giường của Phó Tự Bạch.

Chỉ tiếc rằng, anh ta không lường trước được—

Dù có một người phụ nữ bên cạnh, Phó Tự Bạch vẫn chuộc tôi về.

Người luôn tính toán cẩn trọng như Lăng Mặc Xuyên, lần đầu tiên mất kiểm soát.

Anh ta lao vào phòng tôi, suýt chút nữa đã giết tôi.

May mắn thay, lý trí kéo anh ta lại kịp thời.

Nhưng Lăng Mặc Xuyên vẫn không chịu buông tha tôi.

Sau khi trở về bên Phó Tự Bạch, tôi vẫn luôn sống trong bóng ma của anh ta.

Luôn bị anh ta kiểm soát cuộc sống từng chút một.

Có thể nói, cục diện giữa tôi và Phó Tự Bạch hiện tại—

Chính là do một tay anh ta tạo ra.

Ban đầu, Phó Tự Bạch đã thành thật thú nhận rằng anh ta thay lòng.

Không sao cả.

Tình yêu không thể miễn cưỡng.

Tôi có thể chấp nhận điều đó.

Nhưng tôi không thể thực sự rời xa anh ta.

Vì chỉ cần tôi rời đi, tôi sẽ hoàn toàn rơi vào tay Lăng Mặc Xuyên.

Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.

Buộc phải diễn một màn kịch “trở mặt thành thù”, để đánh lạc hướng anh ta.

Tìm cơ hội cao chạy xa bay.

18

Ngày lên du thuyền nhanh chóng đến.

Lăng Mặc Xuyên đích thân đến cảng tiễn tôi.

“Thư giãn xong thì quay về. Đừng để tôi lo lắng.”

Anh ta nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm chất chứa đầy sự dịu dàng giả dối.

Ngón tay thô ráp lướt qua gò má tôi.

Sau đó, hất nhẹ một cái, vuốt hết mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai tôi.

Tôi cố nén cảm giác rùng mình, khẽ đáp:

“Ừm.”

“Uuuuu—”

Tiếng còi tàu trầm đục vang lên.

Dưới ánh mắt chăm chú của anh ta, tôi chậm rãi bước lên du thuyền.

Chuyến đi này kéo dài bảy ngày bảy đêm.

Được tổ chức bởi một tay ăn chơi khét tiếng của thành phố.

Một bữa tiệc xa hoa.

Nhưng ẩn sau nó,

Là một kế hoạch trốn thoát được sắp đặt tinh vi.

Trên du thuyền tràn ngập cờ bạc, ma túy và trụy lạc.

Bọn họ tận hưởng sắc dục và đam mê trong lãnh hải quốc tế, nơi luật pháp không thể chạm tới.

Nhưng bọn họ không hề biết—

Nơi đây cũng chính là mồ chôn của họ.

Khi bữa tiệc đang lên đến cao trào nhất—

Một chiến hạm của Cục Điều Tra Thế Giới âm thầm tiếp cận.

Bất ngờ chặn đứng du thuyền.

Chỉ trong chớp mắt, không khí náo nhiệt hoàn toàn tan biến.

Thay vào đó, là những tiếng gào thét hoảng loạn.

Các thế lực đối đầu, giằng co căng thẳng.

Khi tôi đang ngồi trên boong tàu, tận hưởng ánh trăng—

Gert bất ngờ xuất hiện, gấp gáp nói:

“Cô Lạc, tình hình thay đổi rồi.”

“Tôi đã liên hệ trực thăng, mau theo tôi rời khỏi đây!”

“Được.”

Tôi giả vờ đồng ý.

Nhưng ngay khi anh ta xoay người, tôi ra tay chém mạnh vào gáy.

Anh ta ngất ngay lập tức.

Tôi tận dụng mọi thứ xung quanh, trói Gert chặt như bánh chưng, rồi nhốt vào phòng chứa đồ.

Sau đó, lợi dụng sự hỗn loạn để thoát khỏi du thuyền.

Lúc chạy đến khoang cuối, một cánh tay bất ngờ giữ chặt tôi từ phía sau.

Là bạn của Phó Tự Bạch.

Anh ta đã bí mật đánh lạc hướng người của Lăng Mặc Xuyên.

Bảo vệ tôi an toàn lên chiếc du thuyền nhỏ đã được chuẩn bị sẵn.

Trước khi rời đi, tôi quay đầu dặn anh ta:

“Thay tôi chúc Phó Tự Bạch một đám cưới hạnh phúc.”

Từ đây, trời cao biển rộng—

Không bao giờ gặp lại nữa.