Chương 1 - Tình Yêu Đến Từ Quá Khứ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ai cũng nói rằng, anh ấy yêu tôi.

Hồi còn trẻ, bên cạnh anh luôn có rất nhiều cô gái đến rồi đi, nhưng chỉ cần tôi quay đầu lại — anh chắc chắn sẽ đứng phía sau chờ đợi.

Sau này, vì tôi mà anh thay đổi, từ bỏ cuộc sống chơi bời lông bông, sống biết giữ mình.

Từ một thiếu gia ngông cuồng kiêu ngạo, anh bắt đầu học nấu ăn, học cách trở thành người đàn ông của gia đình.

Vào sinh nhật tuổi hai mươi sáu của tôi, anh quỳ một gối xuống trước mặt tôi, lấy ra chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu đích thực.

Tôi im lặng một lúc lâu, chỉ nói một câu:

“Anh Quý, Ôn Ý đã chết rồi.”

Sắc mặt anh tái nhợt trong tích tắc, còn tôi thì bình tĩnh nhìn anh.

“Không ngờ… anh vẫn còn nhớ đến cô ấy.”

1

Lần đầu tiên tôi gặp Quý Tranh là vào năm tôi bảy tuổi.

Tôi đeo cặp sách nhỏ, ngồi ở bậc cầu thang, lặng lẽ nhìn mẹ đang cãi nhau to tiếng với người khác.

Thật ra ban đầu, mẹ rất lịch sự.

Nhưng vào thời đó, một người phụ nữ ly hôn lại mang theo con nhỏ, luôn bị người đời khinh rẻ. Họ nghĩ mẹ là kiểu người có thể dễ dàng bị bắt nạt và xúc phạm.

Và rõ ràng, mấy ông thợ chuyển nhà cũng mang thái độ như vậy.

Họ nghĩ việc nâng giá đột ngột là điều hiển nhiên, đòi mẹ tôi phải trả thêm ba mươi tệ so với mức giá đã thỏa thuận ban đầu.

Mẹ lập tức thay đổi sắc mặt, không chút do dự mà cãi tay đôi với họ.

Người trên lầu thò đầu ra cửa sổ hóng chuyện, mẹ chẳng màng đến, vẫn tiếp tục tranh luận.

Đối mặt với một người đàn ông to khỏe, sống bằng nghề lao động tay chân, mẹ tôi không hề nao núng, vẫn cố gắng bảo vệ quyền lợi của mình.

Hơn mười phút sau, người thợ chuyển nhà đành chịu thua.

Anh ta nhận tiền, tức tối buông lời chửi rủa:

“Bảo sao chồng chị ly dị! Một người đàn bà chanh chua như chị, ai mà chịu nổi!”

Đáp lại câu đó, mẹ tôi nhấc ngay con dao ở bên chân lên.

Tên kia lập tức cuốn gói chạy mất, mẹ tôi từ đó nổi danh, trở thành người phụ nữ “khó chọc” nhất khu.

Sau khi cãi nhau xong, mẹ ngồi xuống, vừa thở phì phì vừa dọn dẹp đống đồ trong túi bao tải. Tuy giành phần thắng, nhưng rõ ràng mẹ vẫn rất tức giận.

Tôi lấy khăn tay nhỏ trong cặp ra, đi đến lau mồ hôi cho mẹ một cách bình tĩnh.

Mẹ ngẩng đầu, phối hợp để tôi lau. Lau xong, bà dùng trán chạm vào má tôi, không ngừng khen ngợi:

“Con gái mẹ ngoan quá, còn biết giúp mẹ lau mồ hôi!”

“Mẹ nè tôi nhẹ nhàng vuốt má mẹ, nói rất nghiêm túc,

“Mẹ xinh đẹp như vậy thì không được nổi giận đâu, giận nhiều sẽ nhanh già đó.”

Mẹ sững người trong giây lát, rồi ôm chầm lấy tôi, hôn chùn chụt lên má tôi mấy cái.

“Con nói đúng!”

Bị tôi dỗ dành, mẹ lập tức quên sạch cơn bực bội lúc nãy, vui vẻ cười nói:

“Đôi co với hạng người đó làm gì, lỡ mẹ già đi thật thì quá lỗ rồi!”

Nói xong, mẹ đứng dậy.

Một tay bế tôi, một tay xách bao tải, ngẩng đầu bước lên tầng hai – nơi căn nhà mới của chúng tôi.

“Đi nào, về nhà. Mẹ nấu thịt kho cho con ăn!”

Tôi ôm chặt cổ mẹ, như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn vào khe trống giữa cầu thang.

Một cái đầu bé xíu đầy tóc xù lấp ló rồi vụt biến mất.

2

Nhà mới của bọn tôi gần như chẳng có gì cả.

Mẹ mang theo giường, tủ quần áo, bàn ghế, thậm chí cả đống đồ lặt vặt không cần thiết. Nhưng trong túi bao tải lại không có… muối để nấu ăn.

Thịt đã cho vào nồi, bếp thì đang đỏ lửa, không thể rời.

Mẹ rửa tay xong, đưa cho tôi một quả táo đỏ to đùng rồi nhét vào tay tôi, vỗ vỗ vai:

“Nguyệt à, con giúp mẹ sang nhà bên cạnh mượn ít muối nhé.”

Tôi gật đầu, rồi đi đến gõ cửa nhà hàng xóm.

Người mở cửa là một người phụ nữ trông nhợt nhạt và yếu ớt, còn cậu bé vừa nãy lén nhìn chúng tôi — đang đứng sau lưng cô ấy, chăm chú quan sát tôi.

Tôi giơ quả táo lên, cười với cô ấy:

“Cô ơi, nhà cháu mới chuyển đến cạnh nhà cô, có thể cho cháu mượn chút muối không ạ? Cháu đổi bằng quả táo này.”

Mẹ của Quý Tranh hơi sững người, có vẻ lúng túng:

“À? Ừ, được, được chứ.”

Cô ấy quay người đi vào bếp. Khi quay lại, trong tay là một bát muối đầy, nhưng nhất quyết không chịu nhận quả táo của tôi:

“Là hàng xóm với nhau mà, chỉ chút muối thôi, khách sáo làm gì.”

“Cô ơi, cháu cầm táo rồi thì không còn tay để bưng bát muối nữa đâu.”

Tôi vẫn giơ quả táo, không nhận bát muối:

“Mẹ cháu không thích làm phiền người khác, cô cứ nhận đi ạ.”

Không còn cách nào khác, cô ấy đành phải nhận lấy.

Cô đưa quả táo cho Quý Tranh, dịu dàng xoa đầu cậu:

“Tranh, mau nói cảm ơn bạn đi con.”

Quý Tranh nhìn cô ấy một cái, rồi quay sang tôi nói nhỏ:

“Cảm ơn.”

Tôi bưng bát muối nói lời chào:

“Cô ơi, lát nữa cháu sẽ mang bát trả lại nhé.”

Cuối cùng, người trả bát là mẹ tôi.

Cũng nhờ chuyện này mà mẹ tôi với mẹ Quý Tranh dần dần trở nên thân thiết. Khi biết tôi và Quý Tranh sắp cùng học lớp một ở cùng một trường, hai người càng gần gũi hơn.

Mẹ Quý Tranh thì vui ra mặt, còn Quý Tranh thì chẳng vui vẻ gì.

Thái độ của cậu ấy với tôi rất lạ — luôn lén lút quan sát, ánh mắt không hẳn là ghét, nhưng cũng chẳng phải thích.

Nhưng không sao cả, tôi cũng chẳng thích cậu ta.

Người tôi thích nhất là mẹ.

3

Tháng Chín đến rất nhanh, tôi và Quý Tranh đúng là học cùng lớp thật.

Trẻ con vốn nhìn bề ngoài rất trực quan, mà Quý Tranh thì đẹp trai, nên các bạn nhỏ đều thích vây quanh cậu ấy.

Nhưng so với gương mặt điển trai, điều thu hút sự chú ý hơn cả chính là… thành tích học tập tệ hại của cậu ấy. Tổng điểm Văn và Toán cộng lại còn chưa tới 80.

Quý Tranh hoàn toàn không để tâm đến việc học.

Gương mặt đẹp và tiền tiêu vặt chính là hai “vũ khí” lớn nhất của cậu ấy. Với những thứ đó, chỉ cần muốn, cả lớp đều có thể trở thành bạn chơi cùng cậu.

Trừ tôi.

Nuôi con, có thể thiếu tiền, nhưng không thể thiếu tình yêu.

Mẹ đã cho tôi thật nhiều tình yêu, vì thế tôi lớn lên thành một đứa trẻ ổn định về cảm xúc và giàu có trong thế giới nội tâm.

Tôi chẳng quan tâm Quý Tranh đẹp trai đến đâu — chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi. Trong mắt tôi, cậu ấy chỉ là một bạn học bình thường, không giỏi giang, cũng chẳng đặc biệt.

Có lẽ vì đã quen được mọi người tung hô, nên sự thờ ơ của tôi lại khiến Quý Tranh cảm thấy khó chịu.

Cuối cùng, một ngày nọ, khi đang xếp hàng sau giờ tan học, cậu ấy bước tới, mở miệng là:

“Chu Nguyệt, mẹ bạn hung dữ thật đấy, cả khu đều bảo mẹ bạn là đồ chua ngoa!”

Quý Tranh vô thức cho rằng việc mẹ tôi dữ dằn là một điểm yếu có thể đem ra công kích tôi.

Ánh mắt cậu mang theo vẻ ngây thơ của một đứa trẻ, nhưng cũng không thiếu chút ác ý không tự biết.

Khi còn nhỏ, tôi chỉ thấy cậu ấy mất lịch sự. Sau này lớn lên, tôi mới hiểu sâu hơn —

Ngay cả khi mới bảy tuổi, Quý Tranh đã bắt đầu tiếp thu những quan niệm sai lệch của xã hội:

Phụ nữ chỉ nên dịu dàng để nhận được sự đồng cảm. Còn nếu họ mạnh mẽ, to tiếng đòi lại công bằng, thì lại bị coi là sai trái.

Những lời nói hàm ý miệt thị đó, nếu là đứa trẻ khác nghe thấy, chắc chắn sẽ xấu hổ cúi đầu.

Chỉ tiếc là, người cậu ta gặp lại là tôi.

Từ nhỏ đi theo mẹ, tôi đã thấy đủ loại người xấu — toàn những kẻ đáng sợ hơn Quý Tranh nhiều. Nhờ vậy, tôi sớm học được rất nhiều chiêu để cãi nhau với người khác.

Ví dụ như, khi gặp kiểu trẻ con vô lễ này, tuyệt đối đừng phản bác theo kiểu “mẹ mình không phải là đồ chua ngoa”, mà phải ăn miếng trả miếng, trả đũa thẳng thắn.

Tôi chớp mắt, nhanh chóng đáp lại:

“Quý Tranh, cả khu còn nói ba cậu theo người phụ nữ khác bỏ đi rồi, không cần cậu nữa!”

Thật ra nếu nói về mẹ cậu ấy thì chắc chắn sẽ đau hơn, nhưng tôi vẫn nhớ cô ấy từng cho tôi mượn muối nên tôi nhẹ tay, chỉ nhắm vào ba cậu ta.

“Bạn nói bậy!”

Rõ ràng đó là chỗ đau của Quý Tranh, cậu ấy tức giận nhìn tôi:

“Ba mình không bỏ mình! Mẹ nói là ba chỉ bận làm việc, nên không có thời gian về thăm thôi!”

Tôi nhìn cậu ấy, bình thản “ồ” một tiếng.

Quý Tranh chợt sững người.

Có lẽ thái độ dửng dưng của tôi khiến cậu nhận ra — tôi giống mẹ mình, không dễ chọc.

Và chính vì tôi không nể nang cậu, nên cậu lại bắt đầu tôn trọng tôi.

Sáng hôm sau, Quý Tranh đã đến xin lỗi tôi.

Tôi không dừng bước, chỉ liếc nhìn cậu ta một cái rồi gật đầu qua loa, coi như đã chấp nhận lời xin lỗi.

Cậu ta đi theo sau tôi, buồn bã hỏi:

“Rõ ràng tớ đã xin lỗi rồi, sao cậu vẫn không chịu chơi với tớ?”

Tôi dừng lại, suy nghĩ một chút, rồi chân thành nói ra lý do:

“Cậu đến tên của mình còn viết sai, tớ không thích chơi với người ngốc.”

Quý Tranh tròn xoe mắt, nhìn tôi như thể bị tổn thương ghê gớm.

Trong quãng đời chưa dài của cậu ấy, đây có lẽ là lần đầu tiên bị người khác chê bai, từ chối.

Càng không có được, lại càng muốn có.

Cậu ấy kéo dây đeo cặp sách của tôi, cố chấp muốn có một câu trả lời chắc chắn:

“Chu Nguyệt, nếu tớ trở nên thông minh rồi, cậu sẽ chơi với tớ chứ?”

Bị làm phiền đến phát bực, tôi buột miệng nói đại:

“Có thể.”

Ba chữ đó, như thể có phép màu.

Từ hôm đó trở đi, Quý Tranh đột nhiên bắt đầu học hành nghiêm túc.

Và cũng từ hôm đó, cậu bắt đầu đi theo sau tôi, gọi tôi là “mặt trăng”.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)