Chương 5 - Tình Yêu Đến Từ Lửa
Từ đó trở đi, mẹ tôi càng nghiêm khắc hơn với tôi.
Bà không cho phép tôi dành thời gian cho bất kỳ trò giải trí nào, tôi luôn phải học hết môn này đến môn khác, không được phép mắc dù chỉ một sai lầm.
Sự kiểm soát của bà mạnh đến mức cả việc tôi ăn gì, mặc gì mỗi ngày đều phải tuân theo mệnh lệnh của bà.
Trước khi gặp Giang Ninh, tôi thậm chí không biết “nụ cười” là gì.
Khi Giang Ninh lên bảy, mẹ cô ấy đến làm việc cho nhà tôi. Thỉnh thoảng cô ấy theo mẹ đến.
Tôi ngồi đọc sách trong sân, lúc nào cũng nghe thấy tiếng cười của cô ấy.
Có khi cô ấy ngồi trên vai người làm vườn, với tay hái trái cây trong vườn.
Có lúc lại bày trò làm mấy màn ảo thuật vụng về, chọc cho đầu bếp trong bếp đưa cho cô ấy món tráng miệng ngon.
Tôi dễ dàng nhận ra rằng, Giang Ninh là một người thực dụng, nụ cười và lời ngọt ngào của cô ấy chỉ nhằm để nhận được phần thưởng.
Lần đó, cô ấy đang cho những chú cá nhỏ trong bể phun nước ăn, thấy tôi bước tới, cô ấy lập tức quay lưng bỏ đi.
Tôi chắn đường cô ấy lại, rút ra hai trăm tệ đưa cho cô ấy.
Cô ấy nhìn thấy tiền, không thể nhấc chân nổi nữa, ánh mắt thoáng chút cảnh giác nhìn tôi.
Ánh mắt đó, trông giống hệt một chú sóc nhỏ đang lén nhặt hạt dẻ trong vườn vào mùa đông.
“Chơi với tôi một lát.” Tôi nhét tiền vào túi áo cô ấy.
Sau khi tôi đưa ra yêu cầu, Giang Ninh thở phào nhẹ nhõm, rồi nở một nụ cười thật tươi.
Cô ấy từ nhỏ đã rất xinh đẹp, khuôn mặt mềm mại, giọng nói ngọt ngào, đôi mắt lúc nào cũng sáng rực.
“Thiếu gia, tôi kể anh nghe một câu chuyện cười nhé.” Giang Ninh ngồi xuống cạnh tôi và kể một câu chuyện cười có phần vụng về.
Kể xong, tôi không cười.
Giang Ninh ngẩn ra: “Đây là câu chuyện cười hay nhất của tôi rồi, thế mà anh không cười.”
Trước khi rời đi, cô ấy do dự một chút, rồi trả lại tiền cho tôi: “Tôi không khiến anh vui được, số tiền này tôi không thể nhận.”
Từ đó về sau, mỗi khi gặp tôi, cô ấy đều kể một câu chuyện cười. Nhưng tôi chưa bao giờ cười.
Giang Ninh không chịu nổi nữa, tức giận hỏi tôi: “Sao anh không cười vậy? Kiếm tiền thế này thật là khó quá.”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi khẽ đáp: “Tôi không biết cười.”
Từ khi hiểu chuyện, tôi chưa từng thấy người xung quanh cười.
Mẹ tôi không bao giờ cười, người giúp việc chăm sóc tôi cũng không.
Những nhân viên trong nhà đối với tôi luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Thầy giáo gia sư của tôi giảng bài xong là lập tức rời đi, chẳng bao giờ trò chuyện với tôi ngoài nội dung trong sách vở.
Giang Ninh nghe vậy, chớp chớp mắt, rồi nước mắt lăn dài.
Cô ấy ỉu xìu nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ không ghen tị với anh nữa, dù sao anh cũng chẳng biết cười.”
Từ lúc đó, Giang Ninh không còn giả vờ lấy lòng tôi nữa.
Kỳ nghỉ đông, nghỉ hè, và cả cuối tuần là những khoảng thời gian tôi mong đợi nhất, vì khi ấy Giang Ninh có thể ở bên tôi lâu hơn.
Cô ấy hay cùng tôi trốn trong nhà kính, nghiêm túc bàn luận kế hoạch tiết kiệm của mình.
“Đợi tôi tiết kiệm đủ mười vạn, tôi sẽ đưa mẹ bỏ trốn.”
Rồi cô ấy lại ỉu xìu thở dài: “Ây ây, nhưng bây giờ tôi chỉ có ba trăm thôi.”
Tôi biết chắc rằng, bố Giang Ninh lại đánh mẹ cô ấy rồi.
Mười vạn đối với tôi rất dễ dàng, nhưng tôi không mở miệng, vì nếu Giang Ninh chạy mất, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.
Giang Ninh nhờ tôi dạy tiếng Anh, trường tiểu học cô ấy đang học dạy rất qua loa.
Cô ấy nói nhất định phải học thật giỏi để thi vào đại học.
Mơ ước của cô ấy là sau này có một ngôi nhà lớn, sống vui vẻ cùng mẹ và bà ngoại.
Giang Ninh rất chăm chỉ, dù học tiếng Anh hay vẽ tranh, đều cực kỳ nghiêm túc.
Khi chuyên tâm làm việc gì đó, cô ấy hoàn toàn không để ý đến tôi.
Tôi ngồi bên cạnh, hỏi cô ấy có muốn ăn sô-cô-la không.
Cô ấy rất dứt khoát lắc đầu, tiếp tục học từ vựng mà không thèm ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi lại hỏi cô ấy có muốn uống sữa chua không.
“Đừng làm phiền tôi.” Giang Ninh khó chịu nói.
Tôi không nói gì nữa.
Cô ấy học xong từ vựng, viết xong bài tập, rồi vui vẻ trở lại, cùng tôi chơi đùa.
Mùa hè năm tôi mười tuổi, tôi chọc giận mẹ mình. Tôi nói với bà rằng tôi muốn đến trường học.
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, như thể đang cân nhắc tại sao tôi lại đưa ra yêu cầu này.
Như một hình phạt, bà tước đi sự tự do của tôi, nhốt tôi trong phòng.
Tôi không thể ra ngoài tìm Giang Ninh, cả ngày bứt rứt không yên.
Buổi chiều tôi nằm trên giường, không ngừng nghĩ: Nếu Giang Ninh biết tôi lỡ hẹn, liệu cô ấy có thôi không tìm tôi nữa không.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng cộc cộc cộc từ phía ban công.
Giang Ninh đã tìm một cái thang, leo từ tầng hai lên!
Cô ấy đeo cặp sách, nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ vào phòng.
“Chàng hoàng tử tóc dài, tôi đến cứu anh đây.” Giang Ninh cười híp mắt trêu chọc tôi.
Tôi ngồi trên giường, nhìn cô ấy, cảm thấy không thể tin được.
“Ngẩn người rồi à? Leo cửa sổ, vượt tường, mấy trò đó tôi làm dễ ợt. Dạo này tôi còn học đánh võ với một ông cụ trong võ đường nữa.”
Giang Ninh lấy ra từ cặp một chiếc hộp nhỏ đơn giản, nói với tôi:
“Thiếu gia, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Một chiếc hộp đơn giản, cột dây ruy băng nhỏ xinh.
Tôi vốn không bao giờ tổ chức sinh nhật, chẳng biết làm sao cô ấy biết được ngày sinh của tôi.
Tôi mở ra xem, bên trong là một con búp bê nhỏ với vẻ mặt ngây ngô.
Chỉ cần nhìn, tôi biết ngay đó là hình tôi, chỉ khác ở chỗ con búp bê có nụ cười trên gương mặt.
“Tay nghề tôi cũng được đấy chứ?” Giang Ninh chọc chọc vai tôi, hỏi:
“Anh thấy tôi nếu may búp bê bán cho bạn học, mỗi con giá mười đồng, có đắt không?”
Lúc này cô ấy mới kể rằng, thời gian qua không chỉ học đánh võ, mà còn học cách may búp bê.
Giang Ninh nói, cô ấy phải mạnh mẽ lên, để sau này nếu bị đánh có thể phản kháng lại.
Cô ấy rất muốn kiếm tiền, nhưng còn nhỏ tuổi lại phải đi học, làm những con búp bê nhỏ như thế là vừa đẹp.
“Giang Ninh, nếu tôi đưa em rất nhiều tiền, em có ở lại bên tôi mãi không?” Tôi cầm con búp bê, hỏi cô ấy.
Giang Ninh chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời:
“Không được, tiền của anh là mẹ anh cho, anh không làm chủ được.”
Cô ấy chơi với tôi một lát, kể thêm một câu chuyện cười rồi lại trèo cửa sổ đi mất.
Từ đó về sau, Giang Ninh không xuất hiện nữa.
Tôi nghe quản gia tuyển dụng nói, bố Giang Ninh nợ rất nhiều tiền, họ đã dọn đi.
Tôi bỏ ăn, bỏ uống trong một thời gian dài, đến nỗi phải nhập viện.
Cuối cùng, mẹ tôi phải nhượng bộ, cho tôi đến trường học.
Trong trường có rất nhiều bạn cùng tuổi, họ vây quanh tôi, ríu ra ríu rít nói rất nhiều thứ, tôi chỉ thấy ồn ào.
Mãi sau tôi mới nhận ra, không phải ai cũng như Giang Ninh.
Cô ấy rực rỡ, luôn kiên cường, như một bông hồng dại nở rộ nơi hoang dã.
Sau khi lên cấp ba, cuối cùng tôi cũng lại gặp được cô ấy.
Trường cấp ba tôi học nằm ngay cạnh trường của Giang Ninh.
Giang Ninh thực sự quá nổi tiếng, vào giờ tập thể dục giữa giờ, rất nhiều nam sinh từ trường tôi trèo lên tường để nhìn trộm cô ấy.
Bạn cùng bàn chụp được ảnh đưa tôi xem, vừa nhìn qua tôi đã nhận ra đó là Giang Ninh.
Từ nhỏ cô ấy đã rất đáng yêu, lớn lên lại đẹp đến ngỡ ngàng, như một bông hồng mọc trên vách đá, ẩn mình sau làn sương mờ, khiến người ta không khỏi muốn hái xuống.
Trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại bài diễn tập: Sau khi gặp lại, chúng tôi sẽ nói gì với nhau đây.
Hôm đó tôi không để tài xế đến đón, mà tự mình đứng đợi trong một con hẻm tối mờ.
Giang Ninh học rất chăm chỉ, mỗi ngày đến tận mười giờ rưỡi mới tan học buổi tối về nhà.
Tôi đứng trong hẻm, bị hai học sinh chặn đường đòi tiền.
Lúc ấy Giang Ninh xuất hiện.
Cô ấy đi xe đạp, vốn đã đi qua rồi, nhưng lại quay lại.
Hai tên học sinh vừa nhìn thấy Giang Ninh, mặt lập tức đỏ bừng.
Tôi căng cứng cả người, cố gắng nở một nụ cười.
Tôi muốn nói với cô ấy rằng:
Giang Ninh, những năm qua xa cách, tôi đã biết cười rồi.
“Các bạn học, thảo luận vấn đề học tập ở đây sao? Ánh sáng chỗ này không tốt, hại mắt lắm.”
Giang Ninh nhìn hai người kia, nở một nụ cười thật tươi.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe giọng nói của cô ấy khi đã trưởng thành.
Cô ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng âm sắc lại vô cùng trong trẻo.
Hai kẻ vừa mới hung hăng với tôi, phút trước còn dữ dằn, phút sau đã cuống cuồng bỏ chạy.
Ở khu vực này, không ai dám bắt nạt Giang Ninh.
Bằng không, chuyện đó lan ra sẽ bị các nam sinh khác đánh cho thừa sống thiếu chết.
Tầm ảnh hưởng của Giang Ninh thật đáng sợ.
Sau khi hai người kia rời đi, nụ cười trên mặt cô ấy cũng biến mất, thay vào đó là dáng vẻ lười nhác, lạnh lùng rồi bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, cô ấy không nhìn tôi lần nào, cũng không nói với tôi lời nào.
Con búp bê nhỏ trong tay tôi trông ngây ngốc nhìn lại tôi.
Tôi rất muốn nói với cô ấy:
“Giang Ninh, tôi đã biết cười rồi.”
Nhưng cô ấy đã không còn nhớ tôi nữa.
Chúng tôi đã chơi với nhau ba năm, vậy mà cô ấy chưa từng hỏi tên tôi, chỉ gọi tôi là thiếu gia.
Cuối cùng tôi hiểu ra, đối với Giang Ninh, tôi chỉ là một người qua đường không đáng kể.
Cô ấy ở bên tôi, dỗ dành tôi, chọc cười tôi, chẳng qua là không muốn mẹ mình mất việc mà thôi.