Chương 3 - Tình Yêu Đến Từ Kiếp Trước
Tôi đưa tay ra, lòng bàn tay hướng về phía cậu ta, cắt ngang lời nói đang tuôn như suối.
“Đừng làm người ta thấy buồn nôn nữa, cảm ơn. Tôi không cần cậu giúp gì hết. Nếu cậu thật lòng muốn tốt cho tôi, thì đừng xen vào chuyện của tôi nữa – và làm ơn, tránh xa tôi ra.”
“Tránh xa đồ ngốc, tâm trạng tôi mới tốt lên, OK?”
【Ủa không đúng mà? Hoa khôi sao vậy? Sao lại đứng về phía em gái cưng mà dạy dỗ nam chính? Không phải theo cốt truyện là giả vờ yếu đuối, lấy lòng mọi người, rồi ép em gái phải nhường à?】
【Ủa đúng rồi đó, tôi cũng nhớ là vậy mà. Không phải hoa khôi thích tên cặn bã sao, sao lại mắng thẳng mặt luôn? Có khi nào cốt truyện bị sửa không?】
【Mà công nhận, màn chửi của hoa khôi đã thiệt! Ước gì cái miệng đó mọc trên người tôi!】
Tôi nghi ngờ mấy người này đang đọc truyện lậu.
Tôi lúc nào thích Trần Thận chứ? Không cần bôi đen tôi tới mức đó đâu.
Trần Thận mặt đỏ rồi lại tái, nghẹn họng không nói nên lời.
Tôi xoay người, nhẹ nhàng vỗ vai Ôn Vũ.
“Đừng để ý mấy lời tào lao đó, cậu rất giỏi.”
“Chúc mừng cậu nha, thắng tôi rồi, chắc chắn sẽ đạt thành tích tốt trong kỳ thi này đó.”
Ôn Vũ có vẻ bất ngờ vì tôi lại nói vậy, nhưng một lúc sau, cô ấy khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Dịu dàng, lại rộng lượng.
Chuông vào lớp reo lên, đám đông dần dần tản ra.
Chúng tôi cũng không nấn ná nữa, ai về lớp nấy.
Chỉ còn Trần Thận đứng chôn chân tại chỗ, môi mím chặt, lặng lẽ nhìn tôi rời đi.
5
Ôn Vũ rất có khí phách.
Trong cuộc thi quốc gia, cô ấy giành được thành tích rất tốt.
Toàn thể giáo viên và học sinh đều vui mừng thay cho cô ấy.
Chỉ riêng Trần Thận là tỏ vẻ… không coi ra gì.
Tan học, vì tôi nán lại làm thêm một bài khó, muộn hơn thường lệ nửa tiếng.
Vừa đi ra thì thấy Trần Thận đang chặn Ôn Vũ ở góc hành lang.
“Ôn Vũ, bọn mình đã từng sai rồi, cậu đừng tiếp tục sai nữa.”
“Cậu cố thể hiện như vậy, chẳng qua chỉ muốn chứng minh sự tồn tại của mình trước mặt tôi, nhưng vô ích thôi.”
“Được làm lại lần nữa, mỗi người đều nên có lựa chọn của riêng mình.”
Tôi: ?
Ai hiểu nổi chứ? Tôi y chang cái meme dấu hỏi da đen nổi tiếng kia luôn á.
Ôn Vũ mặt không biểu cảm:
“Đây chính là lựa chọn của tôi. Tôi không hề bám lấy cậu.”
“Cậu thích ai thì đó là chuyện của cậu, đời này chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ muốn sống tốt cuộc đời mình.”
Đó mới gọi là lời nói của người bình thường.
Nhưng rõ ràng Trần Thận sống ở thế giới riêng của mình.
“Cậu sống đời của cậu thì đừng có lượn lờ trước mặt tôi.”
“Học sinh giỏi nhất trường, đứng nhất cuộc thi, thầy cô lúc nào cũng khen ngợi cậu trong lớp, còn đặc biệt sắp xếp cậu làm bạn cùng bàn để kèm tôi – cậu dám nói đây không phải là do cậu nhờ thầy cô sắp xếp?”
“Cậu lúc nào cũng vậy, dùng cái kiểu tôi ghét nhất để trói buộc tôi.”
Ôn Vũ tức đến bật cười:
“Có bao giờ cậu nghĩ tới khả năng là… thầy cô thấy thành tích của cậu tuột dốc thảm hại quá nên mới nhờ tôi – người đứng nhất toàn trường – kéo cậu lên chút không?”
“Không thể nào.” Trần Thận chắc nịch, “Đừng nói dối nữa, vì tiếp cận tôi, chuyện gì cậu cũng dám làm.”
Bình luận ảo lập tức nhảy lên dày đặc, toàn là mấy câu chửi bị gắn dấu sao che đi.
Thề luôn, nghe không nổi nữa.
Tôi vung tà váy, dáng như thần nữ giáng trần, tự mang hào quang, chuẩn bị giải cứu cô gái xui xẻo đang bị tên rác rưởi bám lấy.
“Ôn Vũ, cô chủ nhiệm gọi cậu lên văn phòng đấy.”
“Cậu trực nhật hôm nay à? Có cần tôi giúp gom rác không?”
Ánh mắt tôi đảo nhẹ về phía Trần Thận.
Từ lúc tôi xuất hiện, hắn đã lập tức đứng cách ra một khoảng, vẻ mặt căng thẳng, như thể sợ tôi hiểu nhầm gì đó.
Ôn Vũ cảm kích gật đầu với tôi:
“Mình lên ngay.”
“Còn chuyện khác thì thôi khỏi, rác mà chưa thành phế phẩm hẳn thì cũng chẳng chịu nằm yên trong thùng đâu. Giờ mà dọn, chỉ bẩn tay thêm thôi.”
Cô ấy mỉm cười với tôi rồi rời khỏi hành lang.
Quá phong thái.
Tôi phủi nhẹ góc váy, cũng chuẩn bị rời đi, thì Trần Thận vội vàng lao tới chặn đường.
“Trúc Du, em đừng hiểu lầm.”
“Anh với Ôn Vũ thật sự không có gì cả. Anh chỉ đang bảo cô ấy đừng bám theo anh nữa thôi. Cô ấy từ nhỏ đã thích anh, để cô ấy buông tay đúng là phải tốn chút công sức.”
“Anh thề, trong lòng anh ngoài em ra, không có chỗ cho ai khác!”
Ọe ——
Tôi suýt nữa nôn tại chỗ.
Loại người như này, càng đôi co càng dính bẫy.
Vậy nên tôi chỉ mỉm cười gượng gạo, gật đầu vô cùng giả trân, rồi quay lưng bước đi, để lại một bên mặt nghiêng vẫn cực kỳ xinh đẹp.
Tôi cứ thế mà đi, hướng thẳng về phía bắc – rời xa cái hành lang ô uế đó.