Chương 3 - Tình Yêu Đau Đớn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi hỏi.

“Không có gì đâu.

Cô ấy xin số, tôi nói chị là bạn gái tôi, thế là cô ấy đi rồi.”

Cậu chống cằm mỉm cười, gương mặt ấy khiến chiếc áo hoodie đen đơn giản cũng trở nên cao cấp hẳn.

Tôi đi tính tiền thì được nhân viên báo đã có người thanh toán rồi.

Mùi chanh muối nhè nhẹ thoảng từ phía sau.

Tôi ngẩng lên, thấy Trình Tự đang đứng bên cạnh, môi cong cong:

“Hôm nay tôi mời rồi, coi như cảm ơn chị đã giúp tôi chắn ‘mũi tên tình cảm’ nhé.”

“Thế sao được,” tôi cau mày, “nói rõ ràng là tôi mời cậu mà—”

Khóe môi cậu cong lên thành một đường cong đẹp mắt, hàng mi dài khẽ chớp.

“Vậy thì lần sau chị mời tôi món ngon nhé.”

Cậu giơ điện thoại ra.

“Chị ơi, mình kết bạn đi.”

6

Tôi không nghĩ giữa tôi và Trình Tự sẽ có gì xảy ra.

Cứ tưởng sau khi lịch sự kết bạn WeChat thì cả hai sẽ không bao giờ liên lạc nữa.

Ai ngờ cậu ấy thật sự đến đòi bữa cơm hôm trước.

Dần dà, chúng tôi lại trở thành một cặp bạn đồng hành ăn ý .

Cùng nhau ăn sạch các quán ngon ở quê, xem hết những bộ phim mới cả hai đều hứng thú.

Ở bên Trình Tự thật nhẹ nhàng.

Tôi từng nghĩ rời khỏi Lộ Minh sẽ rất đau khổ.

Nhưng khi bên cạnh có một người như cậu ấy, rất nhiều khi tôi chẳng còn nhớ đến anh nữa.

Thì ra, cũng không khó chịu đến mức tôi tưởng.

Thỉnh thoảng bạn bè gửi tôi ảnh Lộ Minh đưa Nguyễn Dao đi du lịch.

Anh đưa cô ấy đi xem cực quang , nơi mà ngày xưa tôi và anh từng hứa sẽ cùng nhau ngắm một lần trong đời.

Dưới ánh cực quang, họ hôn nhau, trông hạnh phúc đến nghẹt thở.

Bạn tôi rụt rè hỏi:

“Cậu với Lộ Minh sao rồi? Sao anh ấy lại bên người khác?”

Tôi gõ vài chữ, rồi lại xóa đi.

Sau đó bước đến bên cửa sổ.

Gió mùa đông thật lạnh.

Có lẽ vì tối qua bị gió lùa nên hôm sau tôi sốt cao.

Trình Tự nhắn rủ đi ăn, tôi khàn giọng trả lời:

“Xin lỗi, hôm nay chắc phải bùng hẹn rồi.”

Cậu ấy im lặng một lúc:

“Giọng chị sao thế? Bị bệnh à?”

“Ừm.”

Tôi lơ mơ đáp, “Sốt nhẹ thôi, khỏe rồi đi chơi tiếp với cậu.”

Dường như cậu ấy còn nói gì đó, nhưng tôi đã thiếp đi.

Cho đến khi bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Tôi lảo đảo ra mở cửa, bất ngờ thấy Trình Tự đứng đó, tay xách theo đủ thứ đồ.

“Cậu…”

Tôi ngạc nhiên.

Cậu ấy trên đầu vẫn còn đọng tuyết, bước thẳng vào trong, đẩy tôi vào phòng:

“Chưa ăn gì đúng không? Nằm xuống đi, tôi nấu cho.”

Động tác của cậu ấy quá dứt khoát.

Đến khi tôi bị đè xuống giường, đắp kín chăn rồi mới hoàn hồn hỏi:

“Sao cậu lại đến đây?”

“Chị bệnh thì ai chơi với tôi nữa?”

Trình Tự nhíu mày, “Tôi phải khiến chị nhanh khỏe lại mới được. Ngủ đi, xong tôi gọi dậy ăn.”

Khoan đã, đây là kiểu bạn đồng hành gì mà như cướp nhà vậy!

Tôi là một người hướng nội điển hình.

Nhiều năm qua ngoài Lộ Minh ra, tôi chẳng thân với ai.

Sự xuất hiện của Trình Tự hoàn toàn là một tai nạn xã giao.

Cậu ấy đúng kiểu “cướp bạn” chính hiệu , từ việc bắt tôi mời ăn, kéo tôi đi chơi khắp nơi, đến giờ còn tự tiện đến nấu ăn cho tôi.

Người đâu mà mặt dày thật đấy!

Chúng tôi thân đến mức đó sao?

Nhưng kỳ lạ là, cảm giác trống rỗng hôm qua bỗng dưng biến mất.

Tâm trạng dịu lại, tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Khi tỉnh dậy, trong nhà đã ngập mùi đồ ăn thơm phức.

Tôi bước ra, thấy Trình Tự đang cởi tạp dề.

Cậu ấy nhướng mày nhìn tôi:

“Mũi chị thính thật đấy, vừa nấu xong là dậy liền. Đến đúng giờ, ăn thôi.”

Nhìn năm sáu món ăn trên bàn, tôi có hơi bất ngờ.

Tôi biết điều kiện nhà Trình Tự rất khá.

Ba cậu ấy là chủ một công ty lớn, có cả mục từ riêng trên Baidu.

Tôi cứ nghĩ cậu thuộc dạng công tử chẳng biết nấu nướng là gì.

Ai ngờ không chỉ biết nấu, mà còn nấu rất ngon.

Không khác gì ngoài hàng.

Tôi bưng bát lên, hơi nước từ bát cháo hải sản bốc lên làm cay mắt.

Tôi chớp nhẹ, bất giác cảm thấy khóe mắt hơi cay.

Lộ Minh cũng từng chăm sóc tôi như vậy.

Mùa hè năm tôi 18 tuổi, tôi bị ốm, nằm liệt trong căn phòng thuê chật hẹp.

Lộ Minh, người chưa từng nấu ăn bao giờ, lúi húi nhìn công thức, chậm chạp làm từng món.

Sau đó rụt rè hỏi tôi:

“Ngon không?”

Thật ra là không ngon.

Tay nghề anh ấy dở tệ , món thì quá mặn, món thì nhạt toẹt, cháo còn bị khê.

Nhưng đó là lần đầu tiên kể từ khi ba mẹ mất, có người nấu ăn cho tôi lúc tôi ốm.

Tôi ăn hết mọi thứ, ngẩng đầu nhìn anh, thật lòng đáp:

“Ngon lắm.”

“Ngon không?”

Trình Tự nhìn tôi hỏi.

Tôi đang định trả lời thì điện thoại đột ngột reo lên.

Là Lộ Minh.

Tôi chần chừ giây lát, rồi bắt máy.

“Nghe phòng nhân sự nói em nghỉ việc rồi?”

Tôi “ừ” một tiếng.

“Chậc,” Lộ Minh tỏ ra chẳng mấy để tâm, “chỉ vì cái chuyện dây chuyền đó thôi à?

Chuyện đó đúng là Nguyễn Dao không phải, nhưng con gái hay ghen cũng dễ hiểu mà.

Anh biết sợi dây chuyền đó quan trọng với em, anh mua cái khác bù cho được không?

Muốn gì cứ nói.”

“Không cần đâu.”

Tôi nhẹ giọng, “Thật ra em cũng không thích nơi đó lắm. Cứ vậy đi.”

“Có cần thiết thế không—”

“Ăn đi, thử món này.”

Trình Tự đột nhiên gắp cho tôi một đũa thức ăn.

Lộ Minh bên kia im bặt:

“Em đang ở với ai đấy? Sao có giọng đàn ông?! Em—”

Tôi cắt ngang anh:

“Chúc anh và Nguyễn Dao hạnh phúc.

Sau này… mình đừng liên lạc nữa.”

Nói xong, tôi không nghe thêm câu nào nữa mà trực tiếp cúp máy.

Điện thoại liên tục đổ chuông.

Trình Tự giả vờ vô tình hỏi:

“Tôi không nên nói gì à? Là bạn trai cũ của chị hả?”

“Không tính là thế.”

“Anh ta gọi mãi, chị có muốn nghe không?”

Tôi lắc đầu, bấm chặn số anh.

Đã đến mức này rồi, chẳng còn lý do gì để dây dưa.

Tôi từng nghĩ sau bao năm nương tựa vào nhau, dù không phải người yêu, thì ít nhất anh cũng sẽ xem tôi là bạn mà trân trọng.

Nhưng ngay khoảnh khắc anh đưa sợi dây chuyền cho Nguyễn Dao.

Tôi đã hiểu.

Đến làm bạn, chúng tôi cũng không còn tư cách.

7

Tôi nhận được cuộc gọi từ Lộ Minh một tuần sau đó.

Anh đổi số, giọng trong điện thoại khàn khàn, yếu ớt.

“Thẩm Vi, anh bị bệnh rồi… viêm phổi.”

Tôi cau mày:

“Anh đi bệnh viện chưa?”

Lộ Minh không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:

“Em có thể quay về không? Anh thấy khó chịu lắm…”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trình Tự đang đứng đợi dưới lầu, chúng tôi hẹn nhau tối nay đi ăn lẩu Trùng Khánh ở một quán mới khai trương.

Mà kể cả không có cậu ấy, tôi cũng sẽ không quay lại.

Lộ Minh đã có bạn gái rồi, tôi còn dây dưa với anh thì tôi là loại người gì chứ?

Tôi vẫn còn thích anh.

Nhưng không đến mức rẻ mạt như vậy.

“Anh đến bệnh viện đi, hoặc để Nguyễn Dao chăm sóc anh. Em… không tiện.”

Tôi vừa nói vừa định cúp máy, thì bên kia Lộ Minh đột nhiên ho vài tiếng liên tục, giọng anh trong điện thoại méo mó hẳn đi.

“Thẩm Vi… đến em cũng bỏ rơi anh sao?”

Tôi bỗng thấy buồn cười.

Giữa chúng tôi, rõ ràng người buông tay trước là anh.

Giờ lại muốn tôi làm gì?

Biết rõ anh có bạn gái rồi, tôi vẫn phải ở bên anh, tiếp tục làm tình nhân giấu mặt sao?

Tôi ngắt cuộc gọi, không muốn tranh cãi thêm.

Tôi không giận, tôi chỉ thấy mệt.

Tôi không hiểu, chàng trai trong ký ức tôi đã biến thành người thế này từ khi nào.

Là từ lúc nào, anh đã hư hỏng đến thế?

Lần này, Lộ Minh không gọi lại nữa.

Tôi thở phào, nghĩ rằng cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi.

Nào ngờ tối hôm đó, sau khi ăn với Trình Tự xong về nhà, tôi lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cửa.

Trên áo khoác len đen của Lộ Minh, tuyết đã tan, loang ra những vệt nước mờ nhạt.

Tóc mái anh ướt, lông mi cũng ướt, mặt đỏ bừng, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.

“Lộ Minh?!”

Tôi bước nhanh lại gần, vô thức nhíu mày:

“Sao anh lại tới đây, anh—”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi lảo đảo nhào vào người tôi, đầu tựa vào vai tôi.

Lúc ấy tôi mới nhận ra người anh nóng đến thế nào, rõ ràng đang sốt rất cao.

Anh thế mà lại ngồi máy bay, dầm tuyết đến đây, muốn c/h/ế/t sao?!

Tôi vội lấy điện thoại gọi 120, nhưng anh vung tay hất ra.

Lộ Minh mơ hồ nói:

“Không đi viện…”

Tôi hết cách, đành lôi anh vào nhà, kéo vào ghế sofa, tìm một chồng chăn dày đắp lên người anh.

Anh trông có vẻ thực sự rất mệt, không biết là hôn mê hay ngủ thiếp đi, rất nhanh liền yên tĩnh lại.

Anh ngủ một mạch đến sáng hôm sau mới tỉnh.

Tôi bước lại sờ trán anh, may mà thể chất anh tốt, ngủ một đêm là hạ sốt.

Lộ Minh nhìn tôi rút tay lại, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

“Anh bệnh còn lặn lội đến đây làm gì? Anh biết nhà em bằng cách nào?”

Anh cúi đầu, mái tóc đen phủ trước trán, khiến anh thoạt nhìn trẻ đi nhiều, như trở về thời đại học.

“Bạn nói cho anh…

Anh cũng không biết sao lại đến.

Chỉ là… đột nhiên rất muốn gặp em.”

Một đống lời vô nghĩa.

Tôi chỉ tay vào điện thoại anh:

“Tối qua Nguyễn Dao gọi cho anh suốt, anh đến đây mà không nói với cô ấy một lời nào à?”

Lúc này Lộ Minh mới như sực nhớ ra còn có một người tên Nguyễn Dao.

Anh nhìn điện thoại, nhưng cũng chẳng buồn nhấc lên.

Nói thật, tôi nhiều khi không hiểu nổi Lộ Minh rốt cuộc nghĩ gì.

Rõ ràng miệng bảo thích Nguyễn Dao, nhưng thậm chí anh còn không đặt biệt danh cho cô ấy trong danh bạ.

Chỉ đơn giản ghi là “Nguyễn Dao”.

“Lộ Minh.”

Tôi ngồi xuống sofa đối diện anh,

“Rốt cuộc anh muốn gì?

Anh có bạn gái rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)