Chương 12 - Tình Yêu Đằng Sau Ống Kính
Dư luận là thanh kiếm, khi tôi đâm ngược lại về phía cô ta, Vu Trăn Trăn hoàn toàn không đỡ nổi.
Còn cái gọi là bị kim chủ lừa gạt, mang thai ngoài ý muốn.
Trong livestream của Bùi Diễn Chi, anh tự mình đính chính: Anh chính là “kim chủ” đó.
Bằng chứng là tối hôm đó, khi tôi đang ngủ mê, anh chụp một tấm ảnh mười ngón tay đan xen với tôi, trên mu bàn tay có nốt ruồi đặc biệt của tôi, nhìn cái là nhận ra ngay.
Phụ đề của ảnh:
“Ước nguyện thành hiện thực, hái được đóa hồng của tôi.”
Chế độ riêng tư, chỉ mình anh xem được.
Thời gian đăng bài rõ ràng, khỏi cần nói thêm.
Bình luận náo loạn:
【Anh ơi, công khai hết 1500 bài đăng riêng tư của anh cho tụi em xem với!!】
【Chắc là mỗi ngày đều “liếm” chị Thiên Yến của tụi em quá.】
【Chị chị chị, chồng con sưởi ấm giường, gọi vợ gọi con thành thạo luôn.】
Tôi mở Weibo anh ra, quả thật có hơn 1500 bài chế độ “chỉ mình xem”.
Ngày nào gặp tôi, ngày đó có nhật ký.
Bùi Diễn Chi đỏ cả mặt, bế tôi lên ôm trọn vào lòng.
“Chị ơi, đêm nay em muốn đền bù trọn đêm, được không?”
Nhìn vào đôi mắt đen ánh lên tình yêu ấy, tôi nói không ra lời từ chối, chỉ nhẹ cong mày cười:
“Được.”
Giây tiếp theo, anh cúi xuống hôn mạnh lên môi tôi, thì thầm gọi:
“Chị ơi.”
Người trẻ, sức lực tràn đầy.
Đành phải… tội nghiệp cái lưng tôi rồi.
________________________________________
12
Về sau, tôi và chị Lý đứng trước cửa studio, hai người ôm nhau khóc như mưa.
Vài năm trồi sụt này, chúng tôi từng khổ, từng mệt, từng lạc lối.
Trên đường đi, từng va vào tường đến đầu rách máu chảy.
Tôi từng bị treo trên không trung cao mười mét suốt ba ngày trời, thắt lưng đầy vết máu và bầm tím, chỉ để đổi lấy một cảnh phim ba giây.
Tôi từng ngâm mình trong biển lạnh hơn tiếng đồng hồ, để tìm cảm giác nghẹt thở cận kề cái chết.
Nhưng tôi vẫn cảm ơn số phận,
vì đã ban cho tôi tình yêu lớn với nghiệp diễn.
Đạo diễn Chương chính thức công bố tôi là nữ chính trong phim “Yến Tiệc Mùa Xuân”.
Một đại nữ chủ rõ ràng yêu ghét, nửa đầu đời rực rỡ chói lóa, nửa sau lạnh lùng sát phạt.
“Người phù hợp nhất – Tống Thiên Yến.”
Khác với những lời chê bai trước đây, lần này bình luận đều là động viên.
Đây là thành quả tôi cố gắng suốt mười năm.
Từ vai quần chúng, đến nữ phụ, rồi thành nữ chính.
Chỉ cần chậm mà chắc, tôi sẽ càng lúc càng gần giấc mơ.
Ngày khai máy của “Yến Tiệc Mùa Xuân bản án dành cho Vu Trăn Trăn cũng chính thức có hiệu lực.
Tôi không đi dự toà, vì ba tôi nuôi cả đội luật sư, chẳng để ăn chơi.
Vu Trăn Trăn bị xử ba năm tù, mất quyền giám hộ Giang Văn Huyên.
Ngay hôm tuyên án, Giang gia đã đón đứa bé về.
Chỉ là bệnh tâm lý của thằng bé đã rất nghiêm trọng.
Tôi lại nhớ đến ánh mắt u ám của nó trong ngày đầu tiên.
Thì ra, mọi chuyện đều có dấu hiệu từ trước.
Giang Thần giờ đã thành người vô dụng, mê cờ bạc.
Ngày Tết, khi cả nhà người ta sum vầy…
hắn bị người ta đánh gãy cả hai chân, còn ảnh hưởng luôn chỗ quan trọng.
Đứa con trai mắc chứng trầm uất kia là tất cả những gì còn lại của hắn.
Nhiều năm sau, họ sẽ cứ vậy mà giày vò nhau.
Lễ trao giải Phi Ưng lần thứ sáu, tôi được đề cử hai hạng mục:
• Nữ phụ xuất sắc nhất cho “Vô Hình”,
•
• Nữ chính xuất sắc nhất cho “Yến Tiệc Mùa Xuân”.
•
Ánh đèn sân khấu lấp lánh, MC hào hứng, còn tôi thì bình thản vô cùng.
Dĩ nhiên, vai nữ phản diện điên loạn kia gây ấn tượng mạnh, tôi đoạt giải.
Chương Lạc trao cúp tận tay tôi, vậy mà tôi vẫn khóc.
Cảm ơn bạn bè, cảm ơn tất cả mọi người.
Quan trọng nhất là gia đình.
Dưới sân khấu, ba Tống bế Tống Lễ, điên cuồng làm động tác “trái tim”.
Tôi liếc quanh tìm ánh mắt quen thuộc, không thấy Bùi Diễn Chi có chút tiếc nuối.
Hôm nay anh sẽ biểu diễn live tại sân khấu, chắc đang chuẩn bị trong hậu trường.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, việc “Yến Tiệc Mùa Xuân có đoạt giải hay không không còn quan trọng nữa.
Trong video VCR, tôi chính là nhân vật đó – tôi hoàn toàn đắm chìm vào vai diễn,
nhìn cô ấy cười, khóc, rồi bước lên ngai vàng thống trị thiên hạ.
Thế là đủ.
Khi người trao giải bước ra,
toàn bộ hội trường quay nhìn tôi, cười đầy ẩn ý.
Bùi Diễn Chi mặc vest đen, kiểu tóc buông thả thường ngày được chải gọn, lộ rõ trán đầy đặn.
Đôi mắt sáng rực tìm đúng tôi, khẽ mỉm cười.
Giống như ngày tái ngộ trên sân khấu năm ấy.
Giờ đây tôi đã ngồi hàng ghế đầu,
có thể nhìn thấy từng biểu cảm của anh rõ mồn một.
Anh hít sâu, đặt tay lên ngực, ghé sát mic:
“Xin lỗi, tôi đang rất hồi hộp.”