Chương 12 - Tình Yêu Đằng Sau Chiếc Ly Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 15

Lúc này, toàn bộ cảnh tượng Lục Chi Chi nhe nanh giơ vuốt lao tới, còn tôi chỉ bình tĩnh nghiêng người né tránh — để rồi cô ta tự “phịch” một tiếng ngã nhào xuống đất — được phát lại rõ nét trên màn hình điện thoại.

Cả tiếng “Ái da~” giả tạo của cô ta sau khi ngã, cũng vang lên qua loa điện thoại, vang vọng khắp hành lang.

Cả tầng lập tức chết lặng.

Cô Vương hàng xóm vừa rồi còn hăng máu bênh mẹ chồng tôi, giờ há hốc miệng, nửa ngày không khép lại nổi.

Mấy người hàng xóm từng nhao nhao “làm chứng” lúc này cúi đầu né tránh ánh mắt, ai nấy chỉ muốn tìm chỗ chui xuống đất.

Mặt cha mẹ chồng tôi thì từ đỏ chuyển sang xanh rồi lại trắng bệch.

Họ trân trân nhìn màn hình, sau đó đồng loạt quay sang trừng mắt nhìn Lục Chi Chi vẫn đang nằm giả chết trên sàn.

“Chi Chi, đây là chuyện gì hả?!”

Giọng mẹ chồng run lên vì giận, lộ rõ sự hoảng loạn.

Lục Chi Chi lúng túng cực độ, mắt láo liên, chẳng dám đối diện với ai, ấp úng nói:

“Con… con chỉ… trượt chân thôi…”

Đúng lúc đó, Ngụy Lâm Xuyên bước lên “giải cứu”, cố gượng nặn ra một nụ cười, giọng nói chẳng còn chút tự tin:

“Ba, mẹ, hiểu lầm rồi!”

“Chi Chi không cố ý đâu! Cô ấy cũng nói rồi mà, là tự mình ngã, không đau, chỉ tại hai người lo quá nên mới nghĩ là Thẩm Tang Ninh ra tay thôi!”

Ha — hiểu lầm sao.

Lại còn hai người quá lo lắng nữa chứ.

Chỉ vài câu đã đẩy hết mọi trách nhiệm ra khỏi người mình, thật đúng là điêu luyện.

Nhưng đâu phải ai cũng mù.

Nhất là khi họ nhận ra mình vừa bị lừa, bị đem ra làm trò hề.

Cô Vương nhiều chuyện lúc nãy chửi tôi hăng nhất, giờ liền xoay 180 độ, là người đầu tiên mở miệng bênh tôi:

“Tôi nói rồi mà! Con bé Ninh Ninh hiền lành ngoan ngoãn thế, sao có thể đánh người được!”

“Đúng đó, nó còn hay mang quà qua biếu mọi người, miệng mồm ngọt xớt, ai nỡ tin nó làm chuyện xấu.”

Dì Lý, người ban nãy dựng chuyện tôi “đốt cây”, giờ lại giả vờ bí mật thì thào — giọng đủ to để cả tầng nghe rõ:

“Tôi nói cho mấy người biết chuyện này, đừng truyền ra nhé…”

“Cái cây tỳ bà đó, chính mắt tôi thấy Ngụy Lâm Xuyên sai người hái hết quả chín mang đi cho cô thư ký này, thà chặt luôn cây còn hơn để lại cho Thẩm Tang Ninh một trái!”

“Thẩm Tang Ninh tức quá mới đốt luôn gốc cây đấy!”

Cả hành lang ồ lên.

Ánh mắt mọi người bắt đầu lia qua lia lại giữa Ngụy Lâm Xuyên và Lục Chi Chi, đầy khinh bỉ.

Một ông bác cũng đập đùi cái đét, ra vẻ sáng tỏ:

“À, thì ra là thế!”

“Tôi nói rồi, Thẩm Tang Ninh mới là vợ chính, sao cái cô thư ký kia lại cứ như hồ ly tinh, tìm cách đuổi người ta đi chứ!”

“Tôi còn nghe lúc nãy họ cãi nhau, nói gì mà bán nhà, không cho chị Ninh mang theo đồng nào cơ!”

Lúc này, dư luận đổi hướng hoàn toàn — từng câu, từng lời như những cái tát giáng thẳng vào mặt nhà họ Ngụy.

Mặt họ trắng bệch, đứng như tượng, không ai dám nói thêm nửa lời.

Cảnh sát cầm lại điện thoại, mặt nghiêm nghị.

“Được rồi, đủ rồi.”

“Gây rối trật tự, vu khống ác ý, lại còn báo án giả, làm lãng phí nhân lực.”

Ánh mắt anh ta quét qua cha mẹ chồng và Lục Chi Chi, giọng dứt khoát, lạnh lùng:

“Ba người kia — cùng cô Thẩm — theo chúng tôi về đồn, lập biên bản!”

Chương 16

Đến đồn cảnh sát, trước những bằng chứng rành rành như thép, cha mẹ chồng tôi cuối cùng cũng không còn giữ nổi cái vẻ hung hăng như trước.

Trong phòng hòa giải, họ bị buộc phải cúi đầu, cố nặn ra mấy chữ:

“Thẩm Tang Ninh… xin lỗi cô.”

Lời xin lỗi ấy không có chút thành ý nào, đầy ắp sự miễn cưỡng và bất cam.

Tôi thậm chí chẳng buồn ngẩng mắt lên.

Làm xong phần biên bản của mình, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cảnh sát gọi lại:

“Cô Thẩm, còn về phần bồi thường sau đó…”

“Tôi không cần.”

Tôi đáp gọn, không quay đầu, chỉ để lại cho họ một cái bóng lưng lạnh lẽo.

“Thẩm Tang Ninh.”

Vừa định bước ra khỏi cửa, giọng Ngụy Lâm Xuyên chợt vang lên.

Tôi tưởng anh ta vẫn muốn lôi chuyện căn nhà ra nói, nhưng không ngờ câu hỏi tiếp theo lại khiến tôi bật cười vì kinh ngạc.

“Tại sao em lại muốn ly hôn với anh?”

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng chưa kịp ngạc nhiên, những lời tiếp theo của anh ta khiến tôi thấy nực cười hơn nữa.

“Anh biết em giận vì kỳ nghỉ này anh về quê cùng Lục Chi Chi, nhưng anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn. Chúng ta không cần làm lớn chuyện như vậy.”

Anh ta bước đến trước mặt tôi, giọng điệu cũng khác hẳn thái độ ngang ngược thường ngày:

“Chuyện hôm nay anh có thể coi như chưa từng xảy ra. Chúng ta tái hôn, tiếp tục sống cùng nhau.”

Chưa dứt lời, tôi đã bật cười.

Trước đây chúng tôi cũng từng cãi vã kịch liệt vì Lục Chi Chi, có lần còn thật sự đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Nhưng ngay khi đến lượt lấy số thứ tự, anh ta đổi ý, bắt đầu nói lời ngon ngọt.

Lúc ấy tôi còn lưu luyến cuộc hôn nhân nhiều năm, nghĩ đi nghĩ lại rồi lại mềm lòng, giả vờ như chưa có gì, nắm tay anh ta rời khỏi đó.

Có lẽ vì thế mà giờ đây anh ta nghĩ tôi vẫn thích “ăn lại cỏ cũ”?

Tôi vẫn không hiểu — chẳng phải anh ta muốn ở bên Lục Chi Chi sao? Sao giờ lại không muốn ly hôn nữa?

Thấy tôi im lặng, Ngụy Lâm Xuyên tưởng tôi lại mềm lòng như trước, liền chủ động khoác tay tôi, tiếp tục nói:

“Thật ra anh chỉ muốn tốt cho em thôi, muốn em học cách rộng lượng hơn, đừng…”

Chưa kịp nói hết, tôi đã dứt khoát hất tay anh ta ra.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)