Chương 1 - Tình Yêu Của Tiểu Thanh Xà

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta là một tiểu thanh xà được Thiên giới Đế quân nhặt về nuôi dưỡng.

Vị Đế quân xưa nay vốn cao quý, lạnh lùng và cô ngạo, vậy mà lại nâng niu ta trong lòng bàn tay, cưng chiều suốt năm trăm năm dài đằng đẵng.

Năm ta tròn trưởng thành, e thẹn dùng chiếc đuôi rắn quấn lấy eo bụng người, vụng về mà cầu hoan.

Thế nhưng, gương mặt người bỗng sa sầm, lạnh lùng đẩy ta ra, rồi hờ hững lạnh nhạt suốt ba trăm năm trường.

Đến ngày người từ phàm giới mang về một nữ tử,

ta đứng bên hành lang, trông thấy dáng vẻ ôn nhu của người khi cúi đầu nói chuyện cùng nàng.

Ngày đó, khi Long tộc Thái tử tự mình đến Thiên giới cầu hôn, ta chỉ lặng lẽ nhìn, rồi trầm mặc suy nghĩ một khắc.

“Ta gả.”

Tin tức ta và Thái tử Long tộc đính hôn nhanh chóng lan truyền khắp chín tầng thiên giới.

Long tộc coi trọng hôn sự này đến mức, sính lễ như dòng nước dài, không ngừng chảy vào thiên cung phụ thuộc của Đế quân — Thiên Thủy Bích.

Ta đứng giữa cung điện, mở rương lấy ra bộ giá y đỏ thẫm còn đang thêu dở, định sẽ hoàn thành nốt đường kim cuối cùng.

Nhưng ngón tay khẽ run, mũi kim lại không cách nào xuyên qua lớp gấm đỏ.

Một giọt lệ, khẽ rơi, thấm vào phiến lụa đào.

“Thanh Thanh, cuối cùng tỷ cũng sắp thành thân với Đế quân rồi sao!”

Tiểu Thảo — bằng hữu duy nhất của ta nơi Thiên giới, đồng thời là dị tộc bằng vai — nhìn bộ giá y trong tay ta, trong mắt lấp lánh vui mừng.

Ta khẽ thở dài, buông kim chỉ, chậm rãi nói:

“Là thành thân thật đấy…

Nhưng là cùng Thái tử Long tộc.”

“Cái gì?! Đế quân… Đế quân có biết tỷ sắp gả cho người khác không?!” — Tiểu Thảo kinh hãi kêu lên.

Ta vội vàng đưa tay bịt lấy miệng nàng.

Khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong đáy mắt, làm sao giấu nổi tia u sầu.

“Biết chứ.”

Tin tức ta và Thái tử Long tộc định thân đã sớm lan khắp Thiên giới, mà với thân phận Đế quân, Dục Hành tất nhiên là người đầu tiên hay tin.

Thế nhưng, người vẫn như ba trăm năm qua một lời cũng không nói, tựa hồ chẳng hề để ý.

Tiểu Thảo ngây ngốc, vẫn chưa hiểu.

“Nhưng… trước kia, Đế quân thương tỷ nhất cơ mà…”

Nghe nàng nói, trong mắt ta thoáng hiện lên một tia bi thương nhàn nhạt, trí nhớ cũng chậm rãi kéo ta trở về năm đó — lần đầu tiên ta và Dục Hành gặp nhau.

Khi ấy, ta chưa kịp hóa hình, vẫn chỉ là một tiểu thanh xà còn chưa khai linh trí.

Bất cẩn rơi vào một chiếc bẫy được người ta cố ý đặt ra để chuyên bắt rắn, bụng đói cồn cào đến choáng váng đầu óc, chỉ biết cuộn tròn thân thể chờ chết.

Cho đến khi, một thiếu nữ xuất hiện trước mặt ta, môi nở nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy lại chan chứa ác ý lạnh băng.

“Ghét nhất bọn rắn các ngươi… nhìn thôi cũng khiến người ta thấy chướng mắt.”

Nàng ta cúi xuống, chậm rãi nói từng chữ, giọng điệu chứa đầy khoái trá:

“Đã bị ta bắt được rồi thì… mổ bụng moi tim thôi.”

Ta bị nàng siết chặt trong lòng bàn tay, cố gắng giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi.

Trong khoảnh khắc ấy… tuyệt vọng như thủy triều nhấn chìm ta.

Dục Hành xuất hiện như thần binh giáng thế, một kiếm xé rách hư không, từ trong tay nàng ta đoạt lấy ta.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên đầu ta, giọng điệu của người nhàn nhạt nhưng lại vững chãi như núi:

“Con tiểu xà này, ta muốn.”

Người ôm ta, mang thẳng về Thiên giới.

Từ hôm ấy, ta trở thành tiểu thanh xà được Đế quân của chín tầng trời nâng niu trong lòng bàn tay, hóa thành Thanh Thanh cô nương duy nhất, đặc biệt nhất trong cả Thiên giới bao la.

Người với muôn dân thiên hạ đều cao cao tại thượng, hờ hững như băng, nhưng chỉ khi nhìn ta… mới chịu khẽ cong môi mỉm cười.

Năm ấy, khi người độ Lôi Kiếp — chín chín tám mươi đạo thiên lôi bổ xuống, giáng oanh đến mức thân thể máu thịt nứt toác, xương cốt phơi bày, máu chảy như suối.

Ta run rẩy cuộn mình trước ngực người, đôi mắt ngập đầy sợ hãi.

Thế nhưng Dục Hành chẳng màng thân thể nát bươm của mình, chỉ cúi đầu nhìn ta, ánh mắt tràn ngập xót thương.

“Thanh Thanh, dọa muội rồi phải không? Nhắm mắt lại, đừng nhìn.”

Ta khi ấy tu vi nông cạn, không đủ sức hóa hình, thế là người không quản ngày đêm, đi khắp tứ hải bát hoang, chỉ để tìm cho ta một gốc Hóa Hình Thảo thượng phẩm.

Toàn bộ Thiên giới, từ Thần Quân đến tiên linh, ai ai cũng kính ngưỡng gọi người một tiếng Đế quân, cúi đầu quỳ gối trước người.

Chỉ có ta — một tiểu thanh xà bé nhỏ — mỗi lần rúc trong lòng người, đều tùy hứng gọi thẳng tên:

“Dục Hành.”

Người hơi nhướng mày, đôi mắt nhuộm ánh ý cười, đầu ngón tay xoa lên đỉnh đầu ta, giọng trầm thấp mà ôn nhu:

“Thanh Thanh, không được gọi thẳng tên ta, phải gọi là… ca ca.”

Thế nhưng ta vẫn cố chấp gọi người là Dục Hành, người cũng chỉ cười nhạt, không hề trách phạt.

Tình cảm thiên vị quang minh chính đại ấy, khiến toàn bộ Thiên giới đều vừa hâm mộ vừa ghen tị…

Ta lớn lên trong vòng tay Dục Hành, được người nâng niu cưng chiều, từng chút từng chút một, trái tim ta cũng bị người chiếm trọn.

Ai có thể không rung động trước một tình cảm thiên vị đến mức ấy?

Ta đã từng ngây ngô cho rằng, đó là điều hiển nhiên. Dục Hành, đáng lẽ cả đời này chỉ có thể thuộc về ta, một mình ta.

Năm ấy, khi ta vừa tròn trưởng thành, e lệ hiện ra bản thể, hóa thành hình xà, chậm rãi dùng chiếc đuôi mềm dài quấn lấy vòng eo thon gầy của người.

Đó là cách cầu hoan của tộc xà.

Ta vốn luôn được sủng ái, chưa từng biết đến e dè, vậy mà khi ấy, đầu ngón tay run khẽ, mi mắt rủ xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt người.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}

Giọng ta nhỏ như tiếng gió qua khe tuyết, nhưng từng chữ, từng lời đều là tâm ý thật lòng:

“Dục Hành… ta không muốn người làm ca ca của ta… ta muốn gả cho người.”

Ta vốn là do chính tay người cứu về từ vực sâu tuyệt vọng, rồi từng ngày nuôi lớn trong lòng bàn tay, trăm năm sớm tối kề cận, sớm đã thành người quan trọng nhất trong đời nhau.

Ta nghĩ, lẽ đương nhiên, người mà ta nên gả… chính là Dục Hành.

Thế nhưng, lần đầu tiên, Dục Hành lạnh mặt với ta.

Người giáng xuống một ánh nhìn tựa hàn băng, gắt gao đẩy ta ra khỏi vòng tay, giọng trầm thấp lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.

Từ hôm ấy, người lạnh nhạt với ta… suốt ba trăm năm dài đằng đẵng.

Ba trăm năm ấy, ta chưa từng từ bỏ.

Ta cố chấp tin rằng, Dục Hành cũng yêu ta, chỉ là bị những khổ tâm khó nói vây hãm, nên mới phải giữ khoảng cách.

Nếu như người không có tình ý, cớ sao phải dùng tất cả sự dịu dàng nâng niu ta lớn lên?

Nếu như người vô tâm, vì sao mỗi lần thấy ta cười nói cùng tiên quân khác, ánh mắt kia lại thoáng lướt qua một tia ghen tuông khẽ vụt?

Đến cuối cùng, ta không thể kiềm được… tự mình hạ phàm, dọc ngang tam giới tứ hải, chỉ để tìm lấy một dấu vết của Dục Hành.

Nhưng ba trăm năm dài dằng dặc ấy… cuối cùng vẫn khiến tấm chân tình của ta trở thành một trò cười.

Trên cửu trùng thiên, những tiên tử vốn đã chẳng ưa ta nay lại thi nhau buông lời mỉa mai, châm chọc không chút kiêng dè:

“Thanh Thanh chỉ là một con yêu xà hèn mọn, suốt bao năm còn mơ mộng chuyện uyên ương sánh đôi… cũng đến lúc nên tỉnh giấc rồi!”

“Không hổ là loài rắn hạ đẳng, vừa dâm loạn vừa không biết xấu hổ, ngày nào cũng quấn lấy Đế quân, thật khiến người ta chướng mắt!”

Những ánh mắt từng ngưỡng mộ, giờ đây hóa thành trăm nghìn lần chế giễu.

Ta chờ đợi ba trăm năm… nhưng thứ ta nhận được, không phải là tình ý của Dục Hành.

Ta chỉ tự biến mình thành trò cười của toàn Thiên giới.

Ta từng muốn bịt chặt tai, không nghe, không thấy, không muốn tin lời họ nói.

Thế nhưng, lại ngốc nghếch học theo phàm nữ, lén lút ngồi trong điện, tự tay thêu một bộ giá y đỏ thẫm.

Bởi vì năm xưa Dục Hành từng nói, ta mặc sắc đỏ rực rỡ nhất.

Nhưng nay… người chẳng muốn gặp ta, ta đành nhốt mình trong Thiên Thủy Bích, cần mẫn cầm kim, từng mũi từng chỉ, muốn thêu nốt bộ giá y chưa hoàn thành.

Mười đầu ngón tay bị kim đâm thủng hết lần này đến lần khác, máu đỏ nhuộm vải, nhưng ta vẫn kiên trì, thành kính nâng cây kim bạc, như nâng một tín ngưỡng duy nhất trong đời.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)