Chương 4 - Tình Yêu Bị Phản Bội
“Anh đã thông suốt rồi, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi.”
“Biết sai rồi thì dọn đi.”
“Em cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ đi đòi lại số tiền đó…”
“Không cần.”
Tôi ngồi xuống bàn ăn, rót cho mình một ly sữa.
“Trương Cẩn, hôm qua anh đã ký tên rồi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
“Anh có thể hủy…”
“Em sẽ không hủy.”
“Tại sao?”
Trương Cẩn sốt ruột, giọng cũng thay đổi.
“Tại sao em không thể tha thứ cho anh một lần?”
“Chỉ một lần thôi, anh hứa sau này sẽ không bao giờ…”
“Trương Cẩn.”
Tôi cắt lời anh ta.
“Anh nghĩ nếu em không phát hiện ra, anh sẽ chủ động nói với em sao?”
Trương Cẩn sững người.
“Anh sẽ chủ động nói với em rằng anh đã mua nhà cho Bạch Vũ Mộng sao?”
“Anh sẽ chủ động nói rằng anh đã tiêu tám trăm ngàn của chúng ta sao?”
“Anh có làm vậy không?”
Sắc mặt Trương Cẩn ngày càng trắng bệch.
“Anh…”
“Anh sẽ không.”
Giọng tôi rất bình tĩnh.
“Anh sẽ tiếp tục lừa em, đợi đến khi em sinh con xong, anh sẽ nói giá nhà tăng rồi, không mua nổi nhà gần trường.”
“Anh sẽ nói tiền đang đầu tư, chưa thể rút ra được.”
“Anh sẽ nghĩ ra một vạn cái cớ để qua mặt em.”
“Cho đến một ngày em phát hiện ra sự thật, lúc đó anh sẽ nói: ‘Chuyện cũng qua lâu rồi, sao giờ mới làm ầm lên?'”
Cơ thể Trương Cẩn run rẩy.
Bởi vì từng lời tôi nói ra, đều có khả năng là sự thật.
Nếu không bị phát hiện, anh ta thật sự sẽ không chủ động thú nhận.
“Duệ Duệ, anh…”
“Không còn nếu như nữa đâu, Trương Cẩn.”
Tôi đứng dậy, chuẩn bị đi làm.
“Chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Vậy còn đứa bé thì sao?”
Trương Cẩn bất ngờ hỏi.
“Đứa bé là vô tội, nó cần một gia đình trọn vẹn…”
“Nó sẽ có một gia đình trọn vẹn.”
Tôi quay đầu nhìn Trương Cẩn.
“Chỉ là không có anh.”
Nói xong, tôi cầm túi xách rời khỏi nhà.
Tiếng khóc của Trương Cẩn vang lên sau lưng, tôi không quay đầu lại.
Trên đường đi làm, bụng tôi lại bắt đầu đau.
Có lẽ vì mấy ngày nay cảm xúc thay đổi quá lớn, em bé đã cảm nhận được.
Tôi xoa nhẹ bụng, khẽ nói:
“Con ngoan, chúng ta sắp được tự do rồi.”
Đến công ty, các đồng nghiệp thấy sắc mặt tôi không tốt, đều tỏ ra lo lắng.
“Duệ Duệ, cậu không sao chứ?”
“Tối qua cậu không ngủ ngon à?”
“Hay là xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi đi?”
Tôi lắc đầu: “Không sao, làm việc giúp mình phân tâm.”
Quả thật, lúc tập trung làm việc, tôi có thể tạm thời quên đi chuyện của Trương Cẩn.
Suốt buổi sáng, tôi hoàn thành hai bản thiết kế.
Buổi trưa, khi tôi vừa định ăn cơm thì nhận được một cuộc gọi lạ.
“Xin hỏi có phải là cô Trần Duệ không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi là Bạch Vũ Mộng, bạn của Trương Cẩn.”
Đôi đũa của tôi khựng lại giữa không trung.
“Có chuyện gì không?”
“Tôi muốn gặp cô một lần, có vài lời muốn nói trực tiếp.”
“Không cần thiết.”
“Cô Trần, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm…”
“Không có hiểu lầm gì cả.”
Giọng tôi lạnh lùng.
“Cô nhận tám trăm ngàn từ chồng tôi để mua nhà, đó là sự thật.”
“Chồng tôi lén lút mua nhà cho cô sau lưng tôi, đó cũng là sự thật.”
“Còn gì để nói nữa?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Cô Trần, chuyện không giống như cô nghĩ…”
“Vậy là giống như thế nào?”
“Tôi…”
“Cô Bạch, tôi không có thời gian nghe cô giải thích.”
“Bất kể quan hệ giữa cô và Trương Cẩn là gì, cũng không còn liên quan đến tôi nữa.”
“Tôi đã ly hôn với anh ta rồi, các người muốn thế nào thì tùy.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Buổi chiều, Bạch Vũ Mộng trực tiếp đến công ty tôi.
Khi lễ tân gọi báo, tôi đang chỉnh sửa bản thiết kế.
“Bảo cô ta đi đi.”
“Nhưng cô ấy nói có chuyện rất quan trọng…”
“Không có chuyện gì quan trọng hơn công việc của tôi cả.”
Lễ tân có chút khó xử: “Cô ấy nói nếu không gặp được cô thì sẽ không rời đi…”
Tôi đặt bút xuống, xoa xoa thái dương.
“Cho cô ta lên đi.”
Năm phút sau, Bạch Vũ Mộng xuất hiện trong văn phòng tôi.
Cô ấy trông rất trẻ và xinh đẹp.
Phong cách điển hình của du học sinh – thời thượng và chỉn chu.
“Cô Trần, cảm ơn vì đã đồng ý gặp tôi.”
“Nói đi, có chuyện gì?”