Chương 6 - Tình Yêu Bị Đoạt Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mẹ từ phía sau ôm chặt lấy người đàn ông đã phát điên, giọng khàn đặc và mệt mỏi:

“Đủ rồi… Anh định hành hạ bản thân đến bao giờ? Đến chết rồi, con cũng chẳng thể nhắm mắt yên đâu.”

Cơn điên loạn của bố dừng lại. Ông cắn chặt tay, nuốt hết mọi tiếng khóc vào bụng. Máu lại trào ra từ kẽ răng, chảy theo khóe môi.

Không biết ông đã khóc bao lâu, đến khi đôi mắt sưng đỏ, ông mới bước ra khỏi nhà.

Khi quay lại, trên tay là hai bộ đồ Paw Patrol cha con, và chiếc bánh trái cây trẻ em từ tiệm bánh góc phố.

Bố lặng lẽ thay quần áo, lau sạch thân thể tôi, rồi mặc cho tôi bộ đồ mới, sạch sẽ, tươm tất.

Sau đó, ông thắp lên chiếc bánh sinh nhật cắm sáu cây nến. Trên miếng socola là dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật, Châu Châu – con trai yêu của bố.”

Ông ôm lấy tôi, giọng khàn như bị giấy nhám cào rát, cố hát: “Chúc con sinh nhật vui vẻ… Chúc con sinh nhật vui vẻ…”

Đó chính là khoảnh khắc tôi từng mơ hàng trăm lần, từng khao khát được nghe một lần trong đời.

Mẹ ngồi sụp xuống đất, người mềm nhũn như bùn, nước mắt lăn dài như những hạt ngọc vỡ, vai run lên không ngừng.

Hát xong, bố nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào cầu xin: “Châu Châu… Bố biết lỗi rồi. Con quay lại đi, được không con?”

Nhưng dù ông có khóc đến khản giọng… tôi cũng chẳng thể quay về nữa.

Bố bật hết điều hòa trong nhà, chỉnh đến mức lạnh nhất, vẫn không thể ngăn thi thể tôi rữa ra nhanh hơn.

Tôi lặng lẽ theo ông vào bếp. Ông mở tủ đông – bên trong vẫn còn bánh bao và thịt mỡ hôm nào ông ép tôi ăn.

Đôi mắt đỏ rực, ông ném tất cả vào thùng rác.

Dù bánh đông cứng như đá, ông vẫn run rẩy như thể bị bỏng, miệng không ngừng thì thầm: “Xin lỗi… xin lỗi con…”

Tôi thấy tiếc. Giá mà ông nói “xin lỗi” sớm hơn… Có lẽ giờ chúng tôi vẫn là một gia đình hạnh phúc.

Nhưng tôi không thể nói gì nữa rồi.

Bố nhẹ nhàng bế tôi, đặt vào trong tủ đông, rồi khép cánh cửa lại thật chậm.

Bảo mẫu định ngăn, nhưng mẹ cản cô lại, giọng trầm khàn: “Để anh ấy bên con một lúc đi… Đó cũng là điều cuối cùng thằng bé mong.”

Từ đó, bố như biến thành người khác.

Trước đây, ông chỉ thích ở xưởng điêu khắc, còn bây giờ, ông gần như không rời khỏi tủ đông.

Ông nói chuyện với cánh cửa, kể cho tôi nghe đủ chuyện.

Trước tủ, ông chất đầy truyện tranh, mô hình Paw Patrol, và đủ loại đồ ăn tôi từng thích.

Ngày nào ông cũng kể đi kể lại câu chuyện Paw Patrol, đến mức thuộc lòng từng chữ.

Nhưng tủ đông vẫn lặng im.

Ông nấu cho tôi hết bát mì này đến bát khác, rắc đầy ruốc thịt — món tôi thích nhất. “Châu Châu, mau ăn đi… nguội rồi sẽ không ngon nữa.”

Thế nhưng, mì nóng lại bao nhiêu lần, tôi vẫn chẳng thể ăn nổi dù chỉ một miếng.

Từ đó, ông không bao giờ cởi bộ đồ Paw Patrol ấy nữa, kể cả khi ngủ.

Trước khi chợp mắt, ông luôn lẩm nhẩm: “Châu Châu… tha lỗi cho bố đi… Đến tìm bố nhé… để bố được nhìn con lần nữa…”

Còn tôi, tôi không dám. Cũng chẳng biết phải đối diện với ông thế nào.

Thời gian trôi đi, khuôn mặt tôi trong lớp băng ngày càng mờ, không còn nhận ra hình dạng cũ.

Trong ký ức bố, mặt tôi cũng dần tan biến.

Một ngày nọ, trên khuôn mặt ông hiện rõ nỗi sợ — sau khi tôi chết, lần đầu tiên ông hoảng loạn thật sự.

Ông lao vào phòng điêu khắc, muốn tạc lại khuôn mặt của tôi.

Nhưng dù làm bao nhiêu lần, bức tượng nào cũng chẳng giống.

Bức đầu tiên — ông khắc cả vết sẹo giữa mày, nhưng khuôn mặt lại tròn, ông đập vỡ.

Bức thứ hai — mắt lại quá nhỏ, ông cũng đập vỡ.

Đến bức thứ ba — mọi thứ đều ổn, nhưng ông lại quên… không biết tôi có nốt ruồi hay không.

Ông nhìn suốt cả đêm, rồi cũng ném tượng xuống đất, vỡ tan.

Ông ngồi giữa đống thạch cao vỡ, vừa khóc vừa kéo tóc, giọng khàn lạc: Tại sao… tại sao bố lại không nhớ nổi khuôn mặt con?”

Không chịu thua, ông lục tung nhà tìm ảnh của tôi.

Nhưng ngoài bức ảnh mờ tịt chụp lúc tôi đầy tháng, không còn tấm nào khác.

Ông đập tay xuống đất, giọng nghẹn lại: “Hôm ấy… đi dự hội thể thao ở mẫu giáo, bố đáng lẽ phải chụp hình con mới đúng…”

Tôi đứng bên cạnh nhìn, thấy ông cứ làm đi làm lại, tạc tượng rồi lại đập, khóc đến kiệt sức.

Tôi muốn ngăn ông, muốn nói: “Bố ơi, đừng làm nữa.

Bao năm nay, bố chưa từng thật sự nhìn con, thì làm sao mà nhớ được khuôn mặt con chứ?”

Mẹ cũng chịu hết nổi. Bà biết nếu cứ thế, ông sẽ phát điên mất.

Không lâu sau, mẹ mang về một hũ tro Paw Patrol nhỏ, đặt trước mặt bố, giọng run run: “Để Châu Châu đi đi anh… Để con được đầu thai, làm một đứa trẻ hạnh phúc hơn.”

“Chúng ta đã nợ con quá nhiều rồi, đừng để con mất cả cơ hội làm người lần nữa.”

Bố đột ngột đứng bật dậy, chắn trước tủ đông: “Châu Châu của tôi chưa chết! Thằng bé chỉ đang ngủ thôi, đợi khi nó tha thứ cho tôi, nó sẽ tỉnh dậy.”

Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ lại nổi giận, nhưng lần này bà không cáu nữa, chỉ bình tĩnh khuyên bố: “Từ bỏ đi, Từ Thừa Nghiêm… Đừng tự lừa dối bản thân nữa.

Châu Châu đã nằm trong tủ lạnh một tháng rồi, nó thật sự… đã chết.”

“Cô nói dối!” Bố gào lên, mắt đỏ ngầu: “Châu Châu chỉ giận tôi nên mới không chịu tỉnh dậy thôi! Chỉ cần tôi tạc ra một bức tượng giống hệt nó, nó sẽ tha thứ cho tôi!”

Mẹ bật khóc lần nữa, giọng đầy mệt mỏi: “Xin anh… hãy để Châu Châu được yên nghỉ. Lỗi là ở tôi… tôi không nên để anh một mình chăm nó.

Tôi cũng có trách nhiệm… tôi không nên đi công tác suốt, không nên bỏ bê hai cha con…

Tôi là mẹ nó, con còn nhỏ như vậy, lẽ ra tôi phải ở bên cạnh nó…”

Mẹ vừa nói, vừa khóc nấc. Nói mãi những điều “không nên”, rồi òa lên như vỡ òa cả tâm can.

Bố nhìn mẹ không thể tin nổi, hồi lâu sau, mới bình tĩnh đáp: “Hãy cho tôi thêm một cơ hội. Để tôi tạc lại hình thù của Châu Châu.

Tôi nợ nó một lời giải thích.

Chỉ cần hoàn thành xong, tôi nhất định sẽ để con đi.”

Mẹ ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Bố nhẹ nhàng bế tôi ra khỏi tủ lạnh, cầm thước dây, cẩn thận đo từng centimet — từ chiều cao, dáng mặt, đến cả chiều dài và góc nghiêng của vết sẹo ở khóe mắt.

Từng động tác đều nhẹ như chạm vào thủy tinh, ánh mắt ông dịu dàng và tập trung — thứ mà cả đời tôi chưa từng thấy.

Vừa đo, ông vừa thì thầm như dỗ dành: “Châu Châu… Tin bố nhé, lần này bố nhất định sẽ tạc ra một cậu bé giống hệt con, để bố mãi mãi có thể ở bên con.”

Ông gọi từng người bạn học, từng thầy cô của tôi, hỏi có ai còn giữ ảnh tôi không.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)