Chương 1 - Tình Yêu Bất Ngờ Từ Anh Phù Rể

Tôi phải lòng anh phù rể ngay lần đầu gặp mặt trong lễ cưới của anh trai.

Sau đó, tôi bao nuôi anh ấy, mười triệu một tháng.

Ba tháng sau, tôi đến công ty anh trai thực tập.Đọc tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

Vừa đến đã thấy anh trai tôi cúi đầu khúm núm trước anh ấy.

Anh ấy quay sang nhìn tôi, nhướng mày hỏi: “Ủa, nhà tài trợ của tôi phá sản rồi à? Giờ phải ra ngoài đi làm nuôi tôi hả?”

1

Hôm đám cưới của anh trai, chị dâu nhờ tôi lên phòng gọi anh ấy xuống dặm lại lớp trang điểm.

Tôi quẹt thẻ phòng rồi đẩy cửa bước vào.

Ai ngờ đụng ngay một thân hình với cơ bụng tám múi.

Tôi ngẩng đầu lên, đối diện là ánh mắt sâu thẳm như hổ phách, nghiêm túc đến mức khiến tim tôi đập loạn lên.

Trời ơi, đẹp trai muốn xỉu! Tôi động lòng mất rồi.

“Em tìm ai?” – anh ấy lạnh lùng hỏi.

Tôi giật mình lùi lại một bước, ngại ngùng đáp: “Em tìm anh trai em, tên là Triệu Ninh.”

“Chú rể đi qua phòng bên gặp bạn học cũ rồi.”

Nói xong, anh ấy bình thản lấy một chiếc sơ mi trắng trong tủ áo ra mặc vào. Lập tức biến thành dáng vẻ công tử nhà giàu.

Nhưng… tại sao lại mặc vest của anh trai tôi?

“Chưa nhìn đủ à? Triệu Ninh bên phòng kế bên đó.”

Tôi cuống quýt chạy ra khỏi phòng, tim thì vẫn còn đập loạn như trống trận.

2

“Anh.” “Hử?” “Chị dâu gọi anh qua đó.” “Biết rồi, anh qua ngay đây. Hôm nay đông người, không rảnh để ý em, đừng có chạy lung tung đấy!”

“À mà này, cái anh trong phòng em là ai thế?”

“Phòng em? À, Vương Tân. Sao vậy?”

Vương Tân? Chẳng phải là cậu sinh viên mới được nhận vào công ty anh tôi gần đây sao?

Là người mất cha mẹ từ nhỏ, lớn lên cùng bà nội – một sinh viên nghèo đúng chuẩn?

Anh tôi từng kể, bà nội cậu ấy bị ung thư, cậu ấy vì gấp gáp cần tiền chữa trị nên chấp nhận giảm lương 2 triệu để vào công ty làm việc.

Trời ơi, làm thế với một anh đẹp trai thì tàn nhẫn quá.

Chẳng lẽ cậu ấy đến dự đám cưới mà không đủ tiền mua vest, nên mới phải mặc đồ của anh tôi?

Nhớ lại cơ bụng cứng rắn và làn da mát lạnh của cậu ấy lúc nãy, tôi nuốt nước bọt, truyền đạt xong lời chị dâu thì lại lấy hết can đảm đẩy cửa quay lại căn phòng ban nãy.

“Không phải nói anh cậu ở phòng bên rồi sao, vẫn chưa tìm được à?”

Cậu ấy đang phủi bụi trên đôi giày da, chuẩn bị rời khỏi phòng.

Tôi khóa trái cửa lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Lúc nãy là tìm anh tôi, còn bây giờ… là tìm anh!”

“…Tìm tôi?” Cậu ấy sững người.

“Anh thiếu tiền đúng không?”

“Hả?”

Gương mặt cậu ấy hiện rõ vẻ ngỡ ngàng.

“Anh tên là Vương Tân đúng không?”

Cậu ấy bỗng nở một nụ cười khó hiểu, nhưng không trả lời.

Chắc là vì bị tôi bắt gặp mặc vest của anh trai tôi nên cậu ấy có chút chột dạ.

“Tôi biết hoàn cảnh gia đình anh khó khăn, nên tôi có thể bao nuôi anh. Chi phí chữa bệnh cho bà anh, tôi cũng có thể lo.”

Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tôi cũng chẳng biết mình đang nói năng linh tinh cái gì nữa.

Nhưng tôi thấy rõ cậu ấy thoáng sững người.

Có lẽ cậu ấy chưa từng nghĩ sẽ có ai thẳng thắn đề nghị bao dưỡng mình như vậy.

3

Nói đúng ra thì tôi không hẳn là “con nhà giàu đời thứ hai”, ít nhất tôi không nghĩ mình là thế – tôi là dạng “con nhà giàu nhờ đền bù đất”.

Từ năm tôi 5 tuổi, gia đình đã dọn vào sống trong biệt thự.

Nhiều người nói nhà tôi là kiểu giàu xổi, nghe không mấy dễ chịu, nhưng đúng là tôi chẳng thiếu tiền tiêu.

“Tôi mới học năm hai đại học, nhưng mỗi tháng ba tôi cho tôi hai mươi triệu tiêu vặt. Tôi đưa anh mười triệu.”

“Mười triệu cho tôi á?”

Cậu ấy bật cười khẽ một tiếng.

Chắc do đang thực tập, lương thấp nên nghe con số này mới cảm thấy bất ngờ như vậy.

Cậu ấy nhướng mày đầy hứng thú, rõ ràng định rời đi, vậy mà lại từ từ tiến tới, đẩy tôi sát vào cánh cửa.

Ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, làm tôi cảm thấy hơi căng thẳng.

Chết tiệt, rõ ràng tôi mới là “bên tài trợ”, sao cảm giác cậu ta vẫn ở chiếu trên vậy trời?

“Ừm… tôi muốn bao nuôi anh!”

Tôi nắm chặt tay, nói ra câu nói liều lĩnh nhất trong suốt 20 năm cuộc đời mình.

“Vậy… anh có đồng ý không?”

4

Cả đời này tôi chưa từng thấy bản thân mình thấp kém đến thế!

“Tôi nghe nói bà anh bị bệnh, còn thiếu bao nhiêu tiền, tôi lo hết.”

Thấy anh ấy mãi không trả lời, tôi nghĩ chắc là lời đề nghị vẫn chưa đủ hấp dẫn.

Ánh mắt anh ấy thoáng qua một tia châm chọc, có lẽ do tôi nói quá thẳng khiến anh ấy hơi mất mặt?

“Anh trai em biết không?”

Anh ấy bất ngờ đưa tay lên, ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm tôi.

Trời ơi, xấu hổ chết đi được, tôi không muốn để lộ sự rung động trong lòng mình bị anh ấy nhìn thấu.