Chương 8 - Tình Thương Chia Đều

13

Lý Ứng Tổ được thả ra với vỏn vẹn một ngàn tệ kiếm được nhờ lao động trong tù và một bộ quần áo cũ sờn bạc trắng.

Thế là bắt đầu cuộc sống mới.

Nhà cửa tiền bạc ngày xưa sớm đã bị vét sạch.

Hắn dựa vào nghề học được trong tù, đi xin việc rửa xe.

Nhưng vì có tiền án nên đồng nghiệp khinh thường, thường xuyên nói móc, thậm chí đẩy ngã.

Cũng bởi sau bao năm bị “dạy dỗ”, dáng điệu lời nói của hắn trở nên khác người, càng khiến người ta chướng mắt, xì xào sau lưng gọi hắn là “bê đê”.

Lý Ứng Tổ vốn ghét nhất ai mắng mình ẻo lả.

Mà với bao nhiêu căm hận tích tụ trong lòng, hắn chỉ cần nghe đồng nghiệp chửi “đồ dâm đãng” rồi đẩy một cái là lập tức phát điên.

Hắn vớ lấy con dao gần đó đâm thẳng vào miệng người kia.

Bị bắt lại vì tội cố ý gây thương tích.

Không có tiền bồi thường, cũng không chịu trả, bên bị hại nhất quyết không hòa giải, nói thẳng muốn cho hắn “mốc mồm trong tù”.

Ra tòa, hắn còn ngoan cố, không hề hối lỗi mà chửi cả thẩm phán.

Cuối cùng bị phán ba năm tù vì tội cố ý gây thương tích dẫn đến thương tích nhẹ.

Vừa vào tù chưa được bao lâu, hắn đã bị bạn tù cười nhạo:

“Nhớ ông anh kia quá hả? Không chịu nổi bên ngoài nên tự tìm đường quay lại cho ổng phục vụ hả?”

Lý Ứng Tổ tức điên, đè kẻ mắng mình xuống mà đánh tới tấp.

Nhưng bị lật lại, bị đấm đá tơi bời.

Tên bạn tù từng “chăm sóc” hắn chỉ ngồi xem, lạnh lùng nhìn cảnh hắn bị vây đánh, xung quanh còn có đám reo hò cổ vũ.

Lý Ứng Tổ tức đến mức suýt phun máu.

Bị đấm mạnh vào bụng, hắn thật sự hộc máu, ho sặc sụa, máu mũi máu miệng chảy lênh láng.

Người đánh hắn khựng lại một chút rồi nhổ toẹt:

“Đồ hèn,” rồi phớt lờ đứng dậy bỏ đi, chẳng ai thèm ngó ngàng.

Hắn cứ thế nằm bẹp dưới đất, đến khi sùi bọt mép mới có người hốt hoảng đi gọi quản giáo.

Quản giáo hừ lạnh một tiếng.

“Lại là cái thằng chuyên gây chuyện này.”

Bác sĩ chỉ liếc qua rồi dặn hờ hững:

“Đánh hơi mạnh tay thôi, lần sau cẩn thận.”

Lý Ứng Tổ nằm trên giường bệnh, nghe mà nước mắt chảy ướt gối, tự hỏi sao đời mình lại thảm hại đến vậy.

Về buồng giam, chờ đợi hắn lại là những trận đòn hội đồng và sự nhục nhã vô tận.

Nhưng vì bác sĩ từng dặn dò, nên mỗi lần đánh hắn bọn tù cũng kiềm chế hơn chút, nhưng vẫn thường xuyên đấm đá đến sưng mặt mày bầm tím.

Tên bạn tù kia vẫn y như trước, tiếp tục đè đầu cưỡi cổ hắn, nhục mạ hắn không ngừng.

Lý Ứng Tổ sống như địa ngục trần gian, ngày nào cũng là ác mộng.

Hắn lại gắng gượng thêm ba năm nữa, lần này gần như lê lết với thân thể rệu rã ra khỏi cổng trại.

Nhớ bài học cũ, hắn chọn đi rửa bát trong bếp, tránh tiếp xúc với người ngoài.

Nhưng rửa quá chậm nên thường bị chửi. Để không gây chuyện, hắn chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng.

Một lần tan ca về, hắn bị một tên say rượu quấy rối, trong lúc hoảng loạn hắn vớ viên gạch đập thẳng làm người kia chết tại chỗ.

Lý Ứng Tổ sợ đến hồn bay phách lạc, run rẩy bỏ trốn.

Hôm sau, hắn bị bắt ngay.

Lần này hắn phải đối mặt với án tù chung thân.

Cũng có “may mắn” là lần này không cần chen chúc với mười mấy người trong buồng giam, mà được ở phòng hai người.

Trong phòng đó, bạn cùng phòng chính là tên bạn tù “quen thuộc” năm xưa.

Vừa thấy hắn, Lý Ứng Tổ suýt quỳ rạp xuống đất.

Hắn tuyệt vọng chấp nhận số phận bị giam cùng kẻ đó.

Không lâu sau, có người thông báo với hắn là có khách đến thăm.

Lý Ứng Tổ đầy nghi hoặc—từ khi bị bắt, chưa ai thèm đến thăm hắn, ra tù cũng không ai chịu chứa chấp.

Qua lớp kính chắn, hắn sững sờ khi thấy hai người phụ nữ xinh đẹp giống nhau như đúc.

Người đứng đầu trông dịu dàng hơn, cầm điện thoại lên nói với hắn bằng giọng ngọt ngào.

“Thật ra, Quang Tông đúng là con ruột của anh đấy.”

Lý Ứng Tổ lập tức phát điên.

Hắn gào rú, đập cửa kính điên cuồng.

Người phụ nữ ấy vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, tiếp tục thông báo tin “tốt” khác.

“Còn chuyện anh bị kết án chung thân—cái người bạn tù thân thiết kia của anh cũng góp công lớn lắm đó.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)