Chương 6 - Tình Thân, Không Bằng Tình Thâm

Cha mẹ đồng ý với ta, chị cả chịu trách nhiệm nói với Thư Yến đang bị nhốt trong phòng, anh trai ta thì đi báo tin cho Tiết Lân. Tiết Lân thấy gia đình ta đã quyết tâm đưa Thư Yến đi lấy chồng, liền quay sang đặt mục tiêu vào ta.

Đồng thời ta bắt đầu thường xuyên tham gia các buổi yến tiệc trong kinh thành, ngày càng thân thiết với nhị hoàng tử

Tiết Lân cho tên sai vặt của mình gửi thư cho ta mấy lần, lần nào cũng bị ta từ chối không cho chút mặt mũi.

Nhị hoàng tử vừa lau cung dài vừa cười khẽ: “Bây giờ ta càng ngày càng không hiểu nổi nhị tiểu thư rồi.”

Kiếp trước sau khi Tiết Lân xưng dế, hắn đã đồ sát trung thần lão thần chỉ để thu hồi quyền lực gây nên bất mãn khắp nơi. Không lâu sau nhị hoàng tử Tiết Hành lấy cờ “thanh quân trắc” đứng lên khởi nghĩa, được sự ủng hộ của đông đảo quan binh, y chém chet Tiết Lân ngay tiền điện, đạp lên đầu lâu hắn ngồi vào ngai vàng.

Ta dựng cung bắn tên, ngay lập tức hai con chim trắng rơi xuống, y cười vỗ tay: “Nhị tiểu thư có tay nghề điêu luyện đấy.”

Ta thu hồi cung tên nhìn về cặp mắt đào hoa xinh đẹp của y, nói: “Ta muốn phủ tướng quân sừng sững không ngã, ta muốn người nhà được bình an.”

Y tươi cười đầy ẩn ý: “Vậy thì nàng phải cố gắng làm hoàng hậu, nhưng mà nàng phải đặt cược vào hoàng tử nàng chọn rồi.”

Ta nhếch khóe môi: “Nhà họ Thư sẽ không xuất hiện hoàng hậu, nhưng xuất hiện trung thần, nếu Thư gia vào cuộc, thành ý là cái đầu trên cổ Tiết Lân.”

Ý cười trong mắt y mất hết, màu đen nhánh nguyên bản lộ ra, sâu không lường được: “Theo ta được biết hắn đã có quan hệ vợ chồng với tam tiểu thư nhà nàng rồi.”

Lòng ta giật thóp, khắp kinh thành đều biết vị này chỉ là vương gia nhàn tản, đúng như ta đoán, hắn giả vờ. 

Ta thẳng thắn bày tỏ lập trường: “Sắp tới, tam tiểu thư của phủ tướng quân sẽ phải đổi người.”

Tạ Hằng nghe vậy liền tỏ ra hứng thú: “Vậy sao? Thế thì đợi tin vui từ nhị tiểu thư vậy.”

14

Không ngoài dự đoán của ta, sau khi biết được chúng ta định gả Thư Yến cho một binh sĩ và đưa nó đến biên ải, Thư Yến đã viết thư cầu xin Tiết Lân đưa nó bỏ trốn, ta đọc lá thư mà nó viết cho Tiết Lân không sót một chữ, rồi giả mạo nét chữ của nó, thêm vào hai câu:

“Chỉ cần chúng ta bỏ trốn, có với nhau một đứa con, cha mẹ biết chuyện rồi cũng chỉ đành đồng ý cho chúng ta thành thân. Khi đó gạo đã nấu thành cơm, cha ta nhất định sẽ giúp chàng lên ngôi hoàng đế.”

Ngày hôm sau ta đem lá thư này giao cho cha, đồng thời cho người giả làm tỳ nữ của Thư Yến đến gặp Tiết Lân, đọc lại nội dung bức thư cho hắn nghe.

Hiện tại hắn ra sức theo đuổi ta nhưng không nhận được hồi đáp, chỉ còn duy nhất con đường của Thư Yến để thử, dù biết là mạo hiểm, hắn cũng không thể không thử. Dù sao đi nữa, sau lưng hắn không có gia tộc nào để nương tựa.

Cha xem xong thì nổi giận đùng đùng, suýt chút nữa ngất xỉu,mẹ thì im lặng rất lâu, cuối cùng rơi nước mắt nói:

"Nhà ta đứa nào cũng hiểu chuyện, chỉ có nó từ nhỏ đã làm nũng để được nuông chiều, thuận theo ý nó thì cả nhà vui vẻ, chỉ cần trái ý nó một chút thì nó liền làm đủ trò rồ dại."

"Lần này, tuyệt đối không thể nuông chiều nó thêm nữa!"

15

Ta nhìn thấy sự thất vọng của cha mẹ dành cho Thư Yến, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Ta muốn làm cho họ hoàn toàn tuyệt vọng với đứa con gái nhỏ mà họ luôn thiên vị này.

16

Người hầu chăm sóc Thư Yến làm theo lời ta, canh thời gian đến báo: Thư Yến đã đánh ngất nàng, mặc bộ đồ của nàng rồi chạy trốn. Cha nghe tin thì tối sầm mặt, vội vã cho người đến phủ Tam hoàng tử, nhưng nhận được tin rằng Tam hoàng tử đã rời kinh du ngoạn.

Mẹ tức giận đến nỗi thổ huyết, hoàn toàn tuyệt vọng: "Nó muốn kéo cả phủ tướng quân xuống bùn!"

Ta quỳ xuống khóc: "Giờ chỉ còn một cách để bảo vệ sự an toàn cho phủ tướng quân."

Cha mẹ đồng thanh: "Cách gì?!"