Chương 5 - Tình Mẹ Và Kẻ Lừa Đảo

“Tôi chẳng qua thấy bà ta dễ lừa, nói vài câu ngon ngọt là vui như Tết.”

“Nói cho mấy người nghe chuyện cười: bà ấy vì tôi mà cắt đứt luôn với con gái ruột của mình đấy!”

Nói xong, cả đám phá lên cười.

Tôi cũng cười—cười lạnh.

Tôi sớm đã biết, Giang Trinh Di làm tất cả chỉ vì tiền.

Chỉ có mẹ tôi là vẫn ngốc nghếch tin rằng cô ta thật lòng, còn hết mực coi như con ruột.

Giữa lúc cả nhóm cười nói ầm ĩ, họ bước tới quầy thanh toán.

Nhân viên chỉ khẽ lắc đầu:

“Xin lỗi cô, thẻ này đã bị đóng băng rồi.”

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt tất cả bọn họ đông cứng lại.

6

“Không thể nào! Thử lại đi, chắc có gì đó nhầm rồi!”

Giang Trinh Di bắt đầu cuống lên.

Nhưng nhân viên thu ngân vẫn lắc đầu.

“Đã thử rất nhiều lần rồi, thẻ này không thể sử dụng được.”

“Hay là cô dùng cách thanh toán khác đi ạ?”

Sắc mặt cô ta ngày càng khó coi, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay phắt đầu lại nhìn tôi.

Thấy tôi đứng cách đó không xa, khẽ mỉm cười, mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận.

“Tôi biết ngay là cô! Cô cố ý đúng không?”

“Cô tưởng không có cái thẻ này là tôi không trả được tiền à? Cứ đợi đấy!”

Nói rồi, cô ta lập tức gọi cho mẹ tôi, còn cố tình bật loa ngoài.

“Dì ơi, cháu đang cần gấp tiền để thanh toán, mà thẻ dì đưa cháu bị khóa rồi, dì có thể đến giúp cháu trả được không ạ?”

“Cháu xin dì, cháu đang rất cần gấp…”

Cô ta còn cố ý nức nở trong điện thoại, như thể bị uất ức lắm.

Mẹ tôi vừa nghe giọng như vậy liền sốt sắng đáp:

“Trinh Di, đừng lo! Dì đến ngay đây, dì sẽ trả cho cháu!”

Chưa đến mười phút sau, mẹ tôi vội vàng hớt hải chạy tới.

Vừa nhìn thấy tôi, bà đã chỉ tay mắng xối xả:

“Con khóa thẻ làm gì hả? Con cố tình trả thù Trinh Di đúng không?”

“Trinh Di, mặc kệ nó, cứ thanh toán bằng cái thẻ này đi!”

Bà lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng khác đưa cho Giang Trinh Di.

“Cảm ơn dì.” – Cô ta nhận lấy, còn cố tình liếc tôi với vẻ đắc ý.

Nhưng tôi vẫn giữ nét mặt bình tĩnh.

Bởi vì tôi biết rõ—chiếc thẻ đó cũng là tôi làm cho mẹ.

Quả nhiên, nhân viên lại lắc đầu:

“Thẻ này cũng đã bị khóa rồi ạ.”

Mẹ tôi khựng lại, không tin, liền lục túi lấy thêm vài chiếc thẻ khác.

Thế nhưng từng cái một, đều đã bị đóng băng—không cái nào dùng được.

Hai người họ đứng chôn chân tại chỗ, sững sờ không nói nổi lời nào.

Tôi lúc này mới thong thả lên tiếng:

“Đừng thử nữa. Tất cả thẻ của mẹ, đều do tôi đóng băng rồi.”

“Đã nói muốn đoạn tuyệt, thì cắt luôn cả tiền nong là chuyện đương nhiên.”

Mẹ tôi như bị sét đánh, nhìn tôi không thể tin nổi:

“Con… con muốn chọc tức chết mẹ sao?!”

“Con bất hiếu vừa thôi! Một mình mẹ vất vả nuôi con lớn, giờ con lại đối xử với mẹ như vậy!”

Tôi cười lạnh, trút hết uất ức bao năm qua:

“Mẹ nuôi con lớn ư? Vậy mẹ đã bao giờ thật sự để tâm đến con chưa?”

“Ngay cả tiền học đại học, con cũng phải tự đi làm thêm để trang trải.”

“Những năm gần đây con đã chu cấp cho mẹ nhiều gấp hàng trăm lần những gì mẹ từng cho con.”

Mẹ tôi bị nghẹn họng, nhất thời không thể phản bác.

Vì tôi nói đúng—trừ việc sinh ra tôi, bà gần như không làm gì cho tôi cả.

Lúc này, đám bạn đi theo Giang Trinh Di bắt đầu xì xào:

“Chị Giang, chuyện gì vậy? Cuối cùng hôm nay có thanh toán được không thế?”

“Điện thoại em vừa kích hoạt, không trả lại được đâu, em không có tiền trả thay chị đâu đấy…”

Thấy tình thế không ổn, cô ta vội vàng túm lấy mẹ tôi:

“Dì ơi, dì đừng nghe chị ta nói như vậy… Cái này chẳng qua là viện cớ để che đậy sự bất hiếu thôi!”

“Con gái thì phải hiếu thảo, nếu chị ta không chịu trả thì dì kiện chị ta đi, đăng lên mạng vạch mặt chị ta!”

Thấy có người “giúp” nói đỡ, mẹ tôi ngay lập tức nhập vai:

“Phải đấy! Đồ con vô ơn, còn ở đó mà bao biện!”

“Không phải chỉ là năm mươi vạn sao? Tao cũng có tiền tiết kiệm, tao không cần mày!”

Nói rồi, bà nghiến răng, lấy ra chiếc thẻ ngân hàng chứa số tiền bà tiết kiệm suốt bao năm.

Tôi nhướng mày, làm động tác mời bà thanh toán.

Lần này, thẻ không bị khóa nữa.

ĐỌC TIẾP :

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)