Chương 7 - Tình Mẫu Tử Méo Mó

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Giờ đã có ngân hàng và văn phòng luật sư giám sát, bọn họ ngược lại vui lòng tiếp nhận “cái đuôi rườm rà” này – dù sao mỗi tháng vẫn có thể lĩnh một khoản tiền nuôi dưỡng cố định.

Còn cuộc sống của Cố Ngôn thế nào, tôi không rõ.

Nhưng nghĩ cũng chẳng dễ dàng gì.

Bởi sẽ không ai giống như tôi kiếp trước, coi nó như tròng mắt mà yêu thương.

________________

Cuộc sống tôi trở lại yên bình, toàn bộ tâm sức đều đặt trên người con trai Chu Tử Hàng.

Tôi bán căn nhà ở trung tâm, mua một căn hộ mới gần trường đại học của nó, tiện chăm sóc.

Tử Hàng dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi, có lần không kìm được mà hỏi:

“Mẹ, dạo này mẹ như… biến thành người khác vậy.”

“Thế à? Biến tốt hay biến xấu?” Tôi mỉm cười hỏi.

“Biến tốt.” Tử Hàng nhìn tôi nghiêm túc. “Bây giờ mẹ càng giống mẹ của riêng con hơn.”

Trái tim tôi chợt nhói, tôi ôm chặt nó vào lòng.

“Ngốc, mẹ mãi mãi chỉ là mẹ của con thôi.”

Kiếp trước, vì một kẻ ngoài, tôi đã thiếu nợ con trai ruột quá nhiều.

Kiếp này, tôi phải bù đắp gấp đôi.

________________

Thoáng chốc hai năm trôi qua.

Tử Hàng thuận lợi tốt nghiệp, vào làm tại một công ty danh tiếng.

Còn tôi, cũng gặp được một người đàn ông mới.

Anh là một giáo sư đại học nho nhã, hơn tôi năm tuổi, đã ly hôn, có một cô con gái du học ở nước ngoài.

Chúng tôi quen nhau trong một buổi triển lãm tranh, rất hợp ý.

Ở anh, tôi cảm nhận được sự tôn trọng và ấm áp lâu lắm mới có lại.

Tôi tưởng rằng, cuộc sống mới của mình sắp bước vào quỹ đạo hạnh phúc.

Thì một người không ngờ đến, lại xuất hiện.

Là Cố Ngôn.

Hắn đứng chặn trước công ty tôi, cắt ngang đường đi của tôi.

Hai năm không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều.

Gầy đi, đen sạm, ánh mắt mất đi ngạo mạn, thay bằng u ám và dữ tợn.

Không còn là thiếu niên sống trong nhung lụa, mà thành một người đàn ông bị cuộc đời mài nhẵn mọi lớp vỏ hào nhoáng.

“Dì Tô, lâu rồi không gặp.” Hắn gượng cười, còn khó coi hơn cả khóc.

“Chúng ta chẳng có gì để gặp.” Tôi lạnh lùng định bước đi.

Nhưng hắn chặn lại.

“Tôi thi đỗ vào trường đại học của con trai dì.” Hắn gằn từng chữ.

Tôi sững người.

“Thì sao?”

“Thì chúng ta sẽ còn nhiều thời gian… để chơi chứ sao.”

Ánh mắt hắn như rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, tràn đầy hận thù và điên loạn.

“Tô Tĩnh, dì hủy hoại đời tôi, dì tưởng dì có thể yên ổn bắt đầu lại sao?

Tôi nói cho dì biết – không đời nào.

Những gì dì nợ tôi ở kiếp trước, kiếp này, tôi sẽ bắt dì trả gấp đôi!”

Nhìn gương mặt méo mó vì hận thù ấy, lòng tôi dấy lên nỗi ghê tởm khó tả.

Rõ ràng đã được sống lại một lần, hắn vẫn chẳng biết nhìn lại bản thân, chỉ biết đổ hết bất hạnh lên người khác.

“Cố Ngôn, cậu quên rồi sao? Kiếp trước, là cậu nợ tôi một mạng.”

Tôi nhìn hắn lạnh lùng. “Kiếp này, tôi không giết cậu, đã là nhân từ lớn nhất rồi.

Tốt nhất đừng chọc tôi. Nếu không, tôi không ngại, tiễn cậu thêm một đoạn nữa.”

Nói xong, tôi không thèm ngoái lại, lướt thẳng qua hắn.

Tôi có thể cảm nhận rõ rệt ánh mắt đầy độc hận dán chặt sau lưng mình.

Hắn sẽ không dễ dàng buông tha.

Quả nhiên, Cố Ngôn nói được làm được.

Hắn bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Hắn lặng lẽ đi theo tôi, từ công ty về đến nhà.

Hắn gửi email nặc danh cho bạn trai mới của tôi, trong đó là ảnh cưới của tôi và Chu Minh, còn thêm thắt những lời bịa đặt rằng tôi “lẳng lơ ong bướm”, “ép chồng cũ phải bỏ đi”.

Hắn thậm chí còn tìm đến Tử Hàng, nói rằng tôi là một người mẹ “ích kỷ”, “lạnh lùng” thế nào.

Tử Hàng tức điên, đánh nhau với hắn ngay trong khuôn viên trường. Hai đứa bị gọi vào phòng giáo vụ.

Khi tôi đến nơi, trên mặt con trai tôi có vết bầm, Cố Ngôn cũng chẳng khá hơn.

Vừa thấy tôi, hắn lập tức giả vờ đáng thương.

“Dì Tô, dì tới rồi. Dì nói với thầy đi, con đâu có đánh lại, đều là Tử Hàng đánh con.”

“Cậu nói bậy!” Tử Hàng tức giận, suýt nữa lại lao vào.

Tôi giữ chặt nó, lạnh lùng nhìn Cố Ngôn:

“Cố Ngôn, rốt cuộc cậu muốn gì?”

“Con chẳng muốn gì cả.” Hắn vô tội nhún vai. “Chỉ muốn kết nối tình cảm với Tử Hàng thôi. Dù sao, suýt nữa chúng con đã thành anh em rồi.”

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “anh em”.

Tôi tức đến run người, nhưng lại chẳng làm gì được.

Hắn giống như miếng cao dán chó, bám chặt lấy, gỡ không ra, nhổ không được, ghê tởm vô cùng.

Rời khỏi trường, tôi nhận được điện thoại từ bạn trai mới.

Giọng anh mệt mỏi:

“Tô Tĩnh, chúng ta… hay là nên tạm xa nhau một thời gian.”

Tôi hiểu, những thủ đoạn của Cố Ngôn đã có tác dụng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)