Chương 5 - Tình Kiếp

15

Một lúc sau, Quân Lạc giống như lấy lại tinh thần, biểu cảm có chút phức tạp “ Rất quen thuộc loại sự tình này sao?”

Ta nhìn hắn “ Đúng vậy nha, dù sao cũng làm kỹ nữ bao nhiêu năm mà”

Tin tức này tới quá đột ngột gần như là chấn động.

Biểu cảm của Quân Lạc giống như bị sét đánh vậy.

“Không có khả năng! Ngươi chỉ là xuống phía dưới lịch tình kiếp thôi mà”

“Thôi mà? Tình kiếp? Vậy dĩ nhiên những kẻ rách nát đó là tình kiếp nha. Nhờ có phúc của Sư tôn, mà ta đều được đi tới những địa phương loạn lạc nhất, cũng gặp phải những kẻ rách nát nhất. Ai có thể nghĩ tới, đồ đệ của thượng tiên Quân Lạc cao quý đã từng làm kỹ nữ đâu”

“Không, không có khả năng!”

Lần đầu tiên Quân Lạc mất đi khống chế như vậy, hắn nói “ Không có khả năng, ta để cho Doanh Doanh chọn cho ngươi những cơ hội tốt nhất. Tất cả đều là nhà giàu sang, cho dù có ăn chút khổ cũng đều là yêu mà không có được”

Ta chậm rãi lau đi màu son trên môi “ A, vậy cảm ơn ngươi nha”

“A Diệp.... Vì sao ngươi chưa từng nói với ta? Sau này ngươi đã nhớ lại, vì sao vẫn không nói?”

“Ta nghĩ là Sư tôn biết rồi, ngươi không phải luôn hỏi tiểu sư muội tới gặp ta khi nào sao? Nàng không nói với ngươi à? Thời điểm nàng đến chính là lúc ta đang tiếp khách, khi đó còn được tám mươi văn tiền mà”

16

Quân Lạc phẫn nộ, để ta ở lại đây rồi đi ra bên ngoài. Ta chậm rãi nhâm nhi rượu Quỳnh Hoa.

Sau đó đem một chén cuối cùng rót vào trong lò đan nóng bỏng.

Sau một khắc, ta nhìn thấy tiểu sư muội với gương mặt trắng bệch.

Vị tiểu sư muội này của ta, thường có thói quen rình mò cuộc sống của người khác.

Từ ngày nàng bắt đầu tới đây, chuyện đầu tiên chính là đem tâm tư thầm kín của ta biến thành một trận xét xử công khai.

Lúc đầu khi ta mới hướng dẫn nàng ta, thì lúc nào nàng ta cũng nói hi vọng sẽ có một ngày được giống như ta. Lại thừa dịp không có người liền bỏ đá xuống giếng, đem những kẻ xấu xa nhất tới thu thập ta.

Nhưng vốn dĩ nàng cũng không phải đối thủ của ta, đúng là chỉ khiến ta cảm thấy buồn cười.

Trong lòng không có nam nhân, tự nhiên rút kiếm hóa thần.

“Cái gì gọi là thiên phú xuất chúng, ngươi chẳng qua chỉ là dùng linh thạch bức ép nâng cao tu vi thôi. Nền tảng không vững chắc, gốc rễ tự nhiên sẽ lung lay”

“Cho nên, ngươi mới gấp gáp muốn đẩy ta đi chết thay đúng không?”

Tiểu sư muội bị ta đẩy lên trên bề mặt lò đan nóng hổi, hét thảm không ngừng.

Đáng tiếc, kết giới Sư tôn của nàng từng dùng, lại bị ta biến đổi và sử dụng ở trên phòng luyện đan.

Ngoài vị Sư tôn kia, ai cũng không vào được.

Mà hiện tại vị Sư tôn kia còn đang cảm thấy vô cùng xấu hổ đến mức không dám tới gặp ta.

Ta chậm rãi đưa nàng ta hướng từng bước một vào trong lò luyện đan.

“Ngươi! Ngươi thả ta ra! Ngươi có biết Sư tôn quan tâm ta như nào không? Người sẽ giết người!”

“A, không phải hắn đã từng giết qua sao? Thời điểm ta bị ném xuống nhân gian, cũng bị giết chết chín lần”

“Chín lần? Tiện nhân! Ta biết mà! Ngươi đã sớm nhận ra đúng không? Ngươi chính là cố ý? Ngươi chính là muốn Sư tôn đau lòng người! Cho nên cố ý câu dẫn Sư tôn đúng không?”

“Đúng vậy nha, lại còn câu dẫn thành công nữa. Hắn giống như đã thích từ rất lâu rồi, có muốn ta hôn ngươi một cái để ngươi cũng được nếm thử cảm giác đó hay không?”

Tóc của nàng ta bắt lửa, Tam Muội Chân Hỏa cho dù là tiên thể sẽ bị thiêu đốt.

Tiểu sư muội mắng không được, liền cầu xin tha thứ, tiếng thét chói tai, tiếng van xin quẩn quanh.

Cuối cùng nàng tuyệt vọng mắng ta không biết xấu hổ.

“A Diệp biết xấu hổ đã bị các ngươi giết chết rồi”

Ta đậy nắp lò lại.

Sư muội ở bên trong vẫn đang mắng ta.

Từ khe hở bên ngoài, ta nhìn nàng ta chăm chú “Từ trước tới nay Sư tôn coi trọng nhất là ngươi, còn mười lăm ngày trước khi ngươi bị luyện hoá. Ngươi nói xem, hắn có tới cứu ngươi hay không?”

Trong mắt sư muội xuất hiện một tia hi vọng.

Ánh mắt của nàng ta rất kiên định, cảm thấy trong lòng Sư tôn từ xưa tới nay đều thiên vị nàng ta.

Nhất định sẽ tới.

Thế nhưng lòng người giỏi nhất chính là thay đổi.

Đây là điều cuối cùng mà người sư tỷ này dạy cho nàng.

Linh miêu ở bên cạnh không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào lò meo một tiếng, giống như nói ta đang đùa giỡn người khác.

Ta sờ lên đầu nó “ Chớ nên học ta, ta tố chất thấp”

17

Ta không biết Quân Lạc đi nơi nào.

Chờ đến khi gặp lại thì hắn đã thay đổi sang một bộ dáng mới.

Trên ống tay áo còn dính máu.

“Những người đã chạm qua ngươi, đều không còn nữa rồi” Hắn nói “Một cái cũng không”

Tính từ lần ta đầu thai tới bây giờ. Tính những kiếp trước mà ta đã trải qua thì những người còn sống đều đã trở nên già nua.

Càng già càng không dễ giết.

Giết một người chính là một đạo thiên kiếp.

Hắn run rẩy vươn tay về phía ta.

“A Diệp, theo ta đi. Ta sẽ một lần nữa giúp ngươi quay về tiên vị”

Ta cười nhạo “ Làm sao giúp? Lại đi tìm tiểu sư muội, để nàng lịch tình kiếp cho ta coi sao?”

Quân Lạc gật đầu “ Đúng vậy, còn có nàng, suýt chút nữa đã quên mất. Ta đã điều tra rõ ràng, trước đó là do Doanh Doanh tùy hứng khiến ngươi ủy khuất, cùng Sư tôn trở về, ta nhất định sẽ thay ngươi lấy lại công đạo”

Ta lắc đầu “Không đi”

Hắn lại nghĩ nghĩ “Nếu ngươi không muốn đi, ta sẽ mang nàng tới”

“Sư tôn biết nàng ở đâu sao?”

Quân Lạc nói “ Dù là ở đâu cũng sẽ đưa tới được”

Ta cười “ Ở bên trong lò luyện đan cũng được sao? Tính đến hôm nay cũng vừa vặn mười lăm ngày. Có lẽ cũng là sức chống đỡ cực hạn của nàng ta. Sư tôn, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, bây giờ ngươi trở về vẫn còn kịp”

Quân Lạc hơi hoảng hốt “ Lò luyện đan? A Diệp, trước kia ngươi không phải người như vậy”

“Trước kia, ta đương nhiên không phải như vậy. Không phải là do ta mắt mù, yêu phải người không nên yêu sao”

Đây là lần đầu tiên ta nói tình cảm của mình ra một cách thẳng thắn như vậy.

Quân Lạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta.

Ta mỉm cười “Từ lần đầu tiên Sư tôn mang ta về từ trên núi, ta liền sinh ra loại tâm tư không nên có. Ta cẩn thận quý trọng mọi thứ của Sư tôn, thậm chí cả tiểu sư muội mà Sư tôn mang vê, yêu ai yêu cả đường đi lối về. Những con đường tu luyện quanh co mà ta đã từng đi qua đều được ta đúc kết truyền thụ kinh nghiệm lại cho nàng, chỉ là không nghĩ rằng việc nàng tiến bộ thần tốc lại trở thành tội trạng của ta”

“A Diệp” Quân Lạc nhẹ nhàng gọi ta “ Là ta sơ sót. Không nghĩ tới ngươi vậy mà....”

Ta cười ra tiếng.

“Không nghĩ tới? Vì sao hôm đó ngươi không dám nhìn ta, không nghĩ tới? Vì sao ngày hôm đó ngươi không cự tuyệt nụ hôn của ta...”

Trên mặt Quân Lạc tràn đầy sự giãy dụa “ A Diệp, dù sao ta cũng là Sư tôn của ngươi. Cùng ta trở về, ta sẽ bảo hộ ngươi an toàn cả một đời”

Hắn rũ mắt xuống, giống như là quyết định thổ lộ nỗi lòng.

“Trong hai trăm năm ngươi ở dưới nhân gian, ta một ngày cũng không hề nhàn rỗi. Ta vì ngươi chuẩn bị những linh dược cùng linh thạch quý giá nhất, chỉ cần ngươi lịch kiếp thành công, ngay lập tức liền có thể phi thăng. Khi đó ta sẽ tự mình làm hộ pháp giúp ngươi vượt qua lôi kiếp”

“A Diệp, tâm ý mà Sư tôn đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi... còn không rõ sao?”

Ta tiến lên một bước, ánh mắt của hắn vô thức nhìn về phía môi của ta.

Khoảng cách giữa chúng ta gần trong gang tấc.

Hắn nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.

Ta chậm rãi tới gần, hô hấp của hắn dần dần bất ổn, ta lại đẩy hắn ra cười lên ha hả.

“Quân Lạc, ngươi thật buồn nôn. Ngươi là kẻ nát nát nát nhất mà ta từng gặp. Liền so với Chu Mặc Lý cũng không bằng, ít ra hắn ta muốn gì thì sẽ nói, muốn ngủ thì ngủ, nghĩ bán liền bán”

“A Diệp!”

Hắn giống như không thể nghe được loại chuyện như vậy.

“Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho ta?”

18

Sau đó không lâu ta nhận được một hộp kim đan.

Mang theo mùi dầu thơm nhàn nhạt.

Là kim đan ở bên trong lò luyện đan kia.

Mười lăm ngày dày vò, ta cho Quân Lạc thời gian nhưng khi quay về hắn không mở lò đan kia ra.

Cũng không biết vị tiểu sư muội của ta ở bên trong bị giày vò như nào, chờ đợi, chờ đến khi biến thành hình dạng như này.

Ta vùi nó vào phần mộ của Chu Mặc Lý.

Đột nhiên cảm thấy, mấy người này đúng là không phải người một nhà khó về bên nhau.

Hiện tại còn thiếu Quân Lạc nữa.

Lần này, Quân Lạc đã nghe lọt lời nói của ta, hắn nghe ta nói hắn so với Chu Mặc Lý không bằng, muốn cái gì đều không dám nói.

Cho nên, hắn giống như đập nồi dìm thuyền đi tới đại hội tiên môn ở trước mặt mọi người nói muốn làm tình lữ song tu cùng ta.

Nguyện ý tiếp nhận mọi trừng phạt cùng chế giễu của tiên môn.

Càng muốn tiếp nhận sự trách phạt Sư tôn của hắn.

Nhưng mọi thứ đều nằm ngoại dự liệu.

Sư tổ bế quan tu hành cũng không hề trách phạt hắn, chỉ là thở dài rất lâu. Nói người tu hành nên thuận theo tâm ý tránh sinh tâm ma.

Mà những đồng đạo khác cũng chúc phúc không ngừng.

Hắn cơ hồ là vui mừng hớn hở thông báo cho ta tin tốt này.

Hắn vô cùng vui vẻ giống như chưa từng có được hạnh phúc như vậy, từng câu từng chữ tỉ mỉ nói cho ta biết.

Những người kia chúc phúc hắn như thế nào.

Không ai chế giễu hắn.

Hắn nhìn ta “ A Diệp, chúng ta....có thể ở cùng một chỗ!”

Thấy ta không nói lời nào, sắc mặt hắn thay đổi, nhìn phía sau ta “ Không lẽ ngươi đã thích người khác rồi sao?”

Ta lắc đầu.

Hắn không hiểu “ Vậy tại sao nhìn ngươi không có chút vui vẻ nào vậy?”

Ta cười “Ta lại không có thích ngươi, thì lấy cái gì để vui?”

“Đừng nói đùa” Hắn cẩn thận từng ly từng tý nói đùa, mỉm cười “ A Diệp, không nghĩ tới sau khi ngươi hạ phàm lại càng thêm nghịch ngợm”

Ta cười “ Ngu ngốc, ngươi quên lần đầu tiên sau khi hạ phàm chúng ta đã gặp mặt như nào sao?”

“Thật xin lỗi, ngày đó ta không kịp phản ứng, nhất thời động thủ làm ngươi bị thương...” Hắn vội vã hiến bảo vật cho ta “ Ngươi nhìn xem, những ngày vừa qua ta thu được rất nhiều lễ vật chúc phúc, ta đặc biệt luyện chế đan dược mới vì ngươi, nó có thể loại bỏ hết tất cả vết thương trên người của ngươi. Dù là vết thương do luân hồi cũng đều có thể”

Ta đưa tay giữ chặt tay hắn.

Vòng qua bên hông đặt trên lưng của ta, để hắn cảm ứng vị trí đốc mạch phía sau lưng ta.

“Thế nhưng là một lần đó, Sư tôn yêu quý của ta, đã tự tay trảm đi tình căn của ta rồi”

Tay hắn đột nhiên cứng đờ! Hô hấp trong nháy mắt đình trệ.

Cả người giống như bị sét đánh.

Hắn cúi đầu nhìn ta một cách khó tin.

“Không! Không có khả năng! Tình căn làm sao có thể dễ dàng cắt đứt như vậy được! Không có khả năng!”

“A Diệp, ngươi lừa ta phải không? Nhất định là ngươi đang gạt ta!”

Không có tình căn tự nhiên sẽ không có dục vọng, càng không có khả năng sẽ yêu lại hắn.

Hắn lắc đầu nhìn ta, gần như là đứng không vững.

Đột nhiên dừng lại phun ra một ngụm máu.

Lạm sát phàm nhân, cho dù là thượng tiên thì cũng khó lòng chịu đựng được Thiên đạo trừng phạt.

Trong khoảng thời gian này, hắn luôn cố gắng chống đỡ, mà bởi vì tình căn phát triển khiến cho tu vi bị ngưng trệ.

Còn ta thì khoảng thời gian vừa rồi cảnh giới đột nhiên tăng cao, toàn tâm toàn ý tu hành.

Rốt cuộc đã đến.

Ta bắt đầu rút kiếm.

Hắn nhìn dáng vẻ lạnh lùng của ta, trong mắt đều là sự bi thương.

Bỗng nhiên ánh mắt của hắn sáng lên.

“A Diệp, không cần khổ sở, chỉ cần ngươi chết liền tốt, dù lần này không có vượt qua tình kiếp, dù phải luân hồi thêm lần nữa. Đời sau ta nhất định sẽ là người đầu tiên ngươi nhìn thấy. Đến lúc đó ngươi sẽ thương yêu ta giống như bọn họ vậy”

Hắn nhìn ta “ Chúng ta đến lúc đó bắt đầu lại một lần nữa được không? Yên tâm ta sẽ nhẹ nhàng, không đau một chút nào đâu”

Qủa nhiên là kẻ điên.

“Tốt cái đầu của ngươi”

Linh lực của ta dồn xuống trường kiếm, sau nửa ngày thì ngưng tụ ở đầu kiếm.

Linh lực hội tụ, âm thanh va chạm không có nơi trốn.

Sư tôn một kiếm đâm xuyên qua vai ta, nhưng mũi kiếm của ta lại đâm xuyên qua nguyên đan của hắn.

Hắn mở to hai mắt nhìn ta.

Run rẩy đưa tay hướng về phía ta, lại đau lòng sờ vết máu chảy ra trên bờ vai của ta.

Giống như là ta đau lòng cho Chu Mặc Lý lúc hắn đánh ta bị thương vậy, hóa ra khi trong mắt không còn tình yêu thì hành động như lại trở nên vô cùng hoang đường, thật đáng buồn cười.

Qủa nhiên là điên rồi.

Điên thật rồi.

Ta rút kiếm ra, kéo theo đó là dòng máu nóng bỏng của thượng tiên cũng nhanh chóng chảy ra bên ngoài.

Hương vị so với phàm nhân cũng không có gì khác biệt.

Sau một khắc, trên bầu trời sấm chớp nổ vang ầm ầm, phía bên trên ngưng tụ vô số mây đen tất cả đều là biểu hiện của việc phi thăng.

Hóa ra, tình kiếp của ta là ở đây, cho tới bây giờ đều luôn là ở đây.

Thời điểm Quân Lạc ngã xuống mặt đất.

Lôi kiếp ầm ầm kéo nhau hạ xuống.

Đây chính là cuộc sống mới thuộc về ta.

19

Quân Lạc được linh miêu chôn.

Chôn ở nơi có Chu Mặc Lý, Tiết Du, tiểu sư muội. Nó đào một chiếc hố, đem hắn kéo vào trong.

Sau này ở phần mộ đó mọc lên một cây đại thụ, cành lá xum xuê.

Chỉ cần có người đi ngang qua liền sẽ kêu một tiếng “ A Diệp, A....Diệp”

Những chiếc lá kia sẽ xào xạc dao động, vì người qua đường che đi ánh nắng chói chang.

Về sau, quan phủ nơi đó nói đây là cây thần, liền chặt đi điêu khắc thành tượng gỗ đưa tới kinh thành.

Từ đó không còn tin tức gì về nó nữa.

Mà sau khi lịch kiếp kết thúc, ta khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Tu vi tiến triển cao đến mức vượt luôn cả thiếu niên thiên tài đã từng mạnh nhất ở Quỳnh Hoa điện.

Nhưng ta cự tuyệt lời mời của Sư tổ, mà lấy phương thức tán tiên đi ngao du tứ phương.

Ở nhân gian ta tìm được một tông môn lụi bại, ngoại trừ ta còn có hai đệ tử lười biếng và một con mèo.

Mèo thích đi ngủ, ta thích ngẩn người.

Thời gian nhàn nhã cứ như mây trôi nước chảy, Đồ đệ thích học thì dạy không học liền chơi.

Linh miêu đi theo ta, dần dần trở nên béo tốt.

Thật mãi lâu về sau, trong một lần ngoài ý muốn ta ở bên ngoài kinh đô thấy được bức tượng gỗ kia bị vứt bỏ trong một ngôi miếu hoang.

Lại không nghĩ tới con mắt của tượng thần lại chính là viên linh đan màu đỏ luyện chế từ tiểu sư muội.

Hai người đó vậy mà lại lấy phương pháp như này để dung hợp lấy nhau.

Lúc đi ngang qua có một đứa bé nhắc nhở ta, tỷ tỷ đừng đi, tượng thần kia vô cùng cổ quái, giống như có thể nghe được lời người ta nói, mà tròng mắt kia càng kỳ quái hơn, có thể chuyển động quay tròn, chỉ là không tháo ra được.

Ta nói “Ta sẽ không đi qua đó”

Sau khi đi qua miếu hoang, bước chân vừa mới rời đi, chỉ nghe phía bên trong vang lên tiếng ầm ầm, tượng gỗ kia ngã xuống.

Chiếc kệ gỗ để bức tượng đã bị mục nát.

Cứ như vậy mà gãy đôi.

Chỉ là cặp mắt mắt đỏ rực kia gắt gao dán chặt trên mặt đất, hận ý cùng sự ác độc bên trong biểu lộ vô cùng sống động, mà cái gọi là tượng thần kia vẫn cứ nằm im ở đó không động đậy.

Ta cười khẽ “ Nha, thật đúng là một cặp tình nhân gắn bó lấy nhau không rời”

Linh miêu nhảy lên đầu vai ta “ Ngươi đúng là giỏi cười trên nỗi đau của kẻ khác”

“Đúng vậy nha, ta đã sớm nói với ngươi, tố chất của ta vốn thấp, không nên học theo mà”

<>