Chương 3 - Tình Kiếp

8

Ta đứng dậy, nhìn đôi bích nhân đứng cách đó không xa.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Sư tôn liền nhanh chóng rời đi ánh mắt chứa những điều khó nói, toàn thân hắn cứng ngắc.

Giống như nhìn ta chỉ làm bẩn mắt hắn.

Ta nhìn sư muội, nàng cười cợt nhìn ta, nhưng mở miệng lại tràn đầy sự đồng tình “ Thật đáng thương, tiểu nương tử, vì sao ngươi lại bị như vậy?”

Ta mặt mũi tràn đầy thành kính “ Ngài là thần tiên đúng không? Ta đã từng nhìn thấy ngài. Hơn mười năm trước ngài đã từng đến xem ta, tiên tử, ngài thật đẹp mắt. Được tiên nhân chạm đỉnh đầu, kết tóc liền trường sinh, kính mong tiên tử chúc phúc ạ”

Ta quỳ xuống, quỳ gối mà đi.

Tiểu sư muội mỉm cười nhìn ta “Được”

Từ mấy trăm năm trước sau khi bái sư vào Qùynh Hoa điện, ngoại trừ Sư tôn thì ta chưa từng quỳ trước bất kỳ kẻ nào.

Sư muội đắm chìm trong sự đắc ý được ta quỳ lạy cầu phúc.

Hoàn toàn không chú ý trong tay áo rách nát của ta có lưỡi gỗ mỏng dính đầy huyết lệ trong quan tài.

Chém quỷ cần dùng máu chó đen, trảm tiên thì chỉ cần dùng nước mắt phàm nhân.

Tại thời điểm nàng ta bố thí đưa tay sờ đầu ta, ta cũng nhanh chóng hướng về phía bụng của nàng ta mà đâm xuống.

Nguyên đan ở giữa....chỉ thiếu một chút nữa.

Một đạo sương đao quen thuộc sắc bén liền trực tiếp đâm vào lưng ta, phía đằng sau còn chưa kịp khép lại một lần nữa bị xuyên thủng.

Ta bị một lực tiên đạo to lớn đánh vào, ầm một tiếng văng xa tới mấy mét. Lưng bị lưỡi gỗ trên quan tài đâm xuyên hai nhát.

Sợi rễ tình căn duy nhất còn lưu lại bị đâm lạnh đến thấu tim.

Là Sư tôn.

Cơ hồ là hạ tử chiêu.

Trong miệng ta trào ra một ngụm máu lớn, lại không nhịn được bật cười.

Cái gì mà thần tiên không thể giết phàm nhân, hóa ra cũng có thể phá lệ, hóa ra là cũng có thể.

Sư tôn giật mình, chậm rãi thu hồi bàn tay khẽ run rẩy. Trong mắt là sự kinh ngạc cùng hoảng hốt.

Vậy là chính cả hắn cũng đang khiếp sợ việc bản thân có tình cảm sâu đậm đối với tiểu sư muội sao?

9

Mà đúng lúc này, Chu Mặc Lý người đang mê mẩn nhan sắc của tiểu sư muội cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Hắn ta nhào tới, cơ hồ không nói gì liền bắt đầu đối với ta đấm đá liên tục.

Một lòng muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt sư muội của ta.

“Tiện nhân, còn dám hại mỹ nhân sao? Làm càn”

Hắn ta vừa đánh vừa chửi.

“Ngươi là cái thá gì? Cho ngươi mặt mũi chẳng lẽ còn cho rằng mình là tiên tử trên trời, dám đối với cô nương người ta như thế, ta nên sớm chặt tay của ngươi mới đúng!”

Lưng bị dẫm, mặt bị ấn xuống tảng đá lớn.

Thần tiên không thể can dự vào tranh đấu nhân gian.

Lại còn là sự quản giáo giữa phu thê.

Trên mặt đất lạnh, tảng đá còn lạnh hơn.

Máu chảy ra, hai cái ôn thần này còn không đi khiến cho ta không có cách nào vận dụng linh lực để phản kháng.

Sư tôn cuối cùng cũng nói “ Đủ rồi”

Chu Mặc Lý không chịu dừng lại, hắn đánh người đánh đến nghiện, giống như nghiện rượu vậy.

Ai khuyên cũng không nghe.

Sau một khắc, trên người Chu Mặc Lý giống như bị lưỡi dao cắt chém, hắn ta phịch một tiếng quỳ xuống đất.

Chỉ cần một điểm uy áp của thượng tiên, ngũ tạng hắn ta liền chảy máu ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Ta thở phào, nhịn không được phun ra một ngụm máu trong miệng.

“Tiện nhân, nhìn đủ chưa?”

Sư muội khổ sở nói “ Không nghĩ rằng sư tỷ dù đã là phàm nhân, nhưng vẫn như cũ căm hận ta. Sư tôn, là đệ tử đã làm sai điều gì sao?”

Sư tôn lắc đầu “ Sai không phải do ngươi”

Hắn có chút nhíu mày nhìn về phía ta “Là Vi sư quản giáo không nghiêm, vật họp theo loài, người chia theo nhóm. Nếu như thế....” Thanh âm cao cao tại thượng của hắn truyền đến.

“A Diệp, cùng ta trở về”

Ta ở trên mặt đất ngầng đầu nhìn về phía hắn, cảnh tượng này thật giống như lúc trước hắn ở bên trong núi nhặt được ta.

Khi đó, hắn lấy xuống chiếc lá cây trên đầu ta rồi nói “ Nguyện ý theo ta không?”

Ta liền lảo đảo đứng lên đi theo hắn.

Hiện tại, theo cái vung tay của hắn, áp chế tu vi trong người ta trong nháy mắt được giải trừ, ta cũng đồng dạng đứng lên.

Lại nhào về phía Chu Mặc Lý.

“Tướng công, tướng công, chàng không thể chết...” Ta thương tâm gần chết kêu tên Chu Mặc Lý.

Sư tôn cả người ngây ngẩn đứng ở nơi đó.

Ta gọi người đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, từng giọng nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống, diễn xuất vô cùng chân thật.

Một đạo linh lực lạnh lẽo ôn hòa rót vào thức hải của ta.

Là Sư tôn.

Ta biết người kiêu ngạo như Sư tôn, sẽ không cho phép đồ đệ mà mình từng tâm đắc nhất khúm núm như thế. Điều này sẽ làm tổn hại mặt mũi cùng thể diện của hắn.

Hắn cưỡng ép thức hải của ta tỉnh lại.

Nhưng linh lực giống như rót xuống đáy biển, hắn rốt cuộc mất kiên nhẫn nói với ta “ Là ta, là Sư tôn đây mà”

“Sư tôn? Người đã đến.... Vậy người mau giúp ta cứu chàng, ta thật sự rất yêu chàng”

Ta còn không nghĩ để hắn ta chết như vậy.

10

Lời vừa thốt ra, ta nhìn thấy sắc mặt Sư tôn trong nháy mắt trắng bệch.

Hắn không từ bỏ, lại một lần nữa rót linh lực vào thức hải của ta nhưng ta vẫn không buông bỏ Chu Mặc Lý.

“Tại sao lại có thể như vậy?” Hắn sợ hãi.

Sư muội mở miệng “ Sư tôn, sư tỷ nhất định là đối với người tình căn thâm chủng cho nên dù đến nhân gian cũng vô pháp đoạn tuyệt tình ái. Tình kiếp nàng không phá được, về sau chắc chắn sẽ tiếp tục cuốn lấy người. Nhìn bộ dáng nàng như này.... chỉ sợ khó lòng tốt lên được”

Sư tôn lần đầu tiên tỏ thái độ không tốt đối với nàng ta “ Câm miệng”

Qủa thật là chán ghét ta đến vậy sao? Chán ghét đến nỗi tình nguyện đối với tiểu đồ đệ yêu quý phát cáu cũng không muốn nghe những chuyện liên quan đến sự ái mộ của ta.

Yên tâm, ta sẽ không còn quấn lấy ngươi nữa.

Ta cúi đầu, tiếp tục ôm Chu Mặc Lý khóc nức nở.

Thời điểm Sư tôn rời đi, đưa tay xóa đi ký ức của ta cùng Chu Mặc Lý.

Chờ hắn vừa đi.

Ta liền để Chu Mặc Lý hồi phục ký ức.

Hắn ta nhìn khắp nơi một lượt, không thấy được sư muội liền có chút thất vọng.

Mới đầu liền hùng hùng hổ hổ ra lệnh cho ta ôm hắn trở về.

Tiếp đấy liền giống như phát hiện ra điều gì mới lại từ ta.

“A, làm sao ngươi giống như trẻ ra vậy?Giống như biến đẹp hơn? Lại đây để ta xem một chút”

Trên gương mặt dúm dó của hắn ta lộ ra nụ cười “ Chẳng lẽ vừa rồi thật sự là tiên nhân? Cũng đem ngươi chữa khỏi? Mẹ kiếp, so với nàng ta còn dễ nhìn hơn”

Ta nhìn hắn.

Hắn hào hứng “ Vậy có phải bệnh của ngươi cũng khỏi rồi? Gương mặt này, chậc, để cho ta hôn hai cái..... Ta sẽ đi tìm người ngay, vậy là những ngày tháng sau này cũng không cần phải lo rồi”

Ta đi qua, một tay mang theo chiếc quan tài mỏng manh kia.

Chu Mặc Lý nói “ Dùng cái này đem ta trở về? Ngươi bị ngu à, một mình ngươi thì làm sao làm?”

Ta cười tủm tỉm nhìn hắn.

Sau đó một tay nhấc quan tài lên.

Quan tài được ta truyền linh lực vào, giống như một hòn đá vô cùng cứng rắn.

Từng cái từng cái nện lên đầu của hắn ta.

Mới đầu hắn còn kêu gào thảm thiết, sau mấy lần liền bất động.

Nhưng ta không dừng lại.

Tiếp tục nện, giống như nện một viên hạch đào, như nện một cái đinh.

Cứ như vậy đem hắn sống sờ sờ nện thẳng vào bên trong bùn đất.

Thần tiên không thể giết phàm nhân vì sẽ bị Thiên đạo trách phạt, nhưng chúng ta làm phàm nhân thì có thể nha.

11

Ta giết Chu Mặc Lý.

Quan phủ muốn đem ta lăng trì nói ta mưu sát phu quân.

Nhưng trước đó Chu Mặc Lý đã viết hưu thư cho nên ta chỉ bị phán quyết chém đầu.

Cuối thu liền hành hình.

Đao rơi xuống trong nháy mắt, phàm thể của ta bị diệt nhưng mà ta vẫn không có quy vị.

Lần này lại lịch kiếp thất bại.

Ta lại một lần nữa đầu thai.

Lần này ta đầu thai vào trong bụng một nữ nhân số khổ.

Tới ngày gần sinh.

Cách vách bụng mỏng của nữ nhân đó, ta bỗng nhiên cảm nhận được khí tức đang ẩn nấp của Sư tôn.

Hắn nói chưa từng thấy một đệ tử vô dụng như ta, chỉ là một cái tình kiếp vậy mà luân hồi chín lần đều không thành công.

Nếu như thất bại thêm một lần nữa, liền có thể thương tổn tiên căn.

Một mình hắn nói rất nhiều, cuối cùng lại nói “ Thôi, nếu đã muốn độ tình kiếp thì cởi chuông phải do người buộc chuông, lần này vi sư giúp ngươi”

Giúp ta?

Làm như thế nào giúp ta?

Tình căn cuối cùng của ta sớm đã bị ngươi chém đứt ở loạn thành Phù Thiểm.

Về sau ta mới biết được, cái mà Sư tôn nói muốn giúp chính là vào thời điểm sau khi ta sinh sẽ là nam tử đầu tiên để ta nhìn thấy.

Thế nhưng thật trùng hợp.

Ngày hôm đó nương ta khó sinh, mà sư muội bỗng nhiên bị thương khi đi săn yêu thú vào ban đêm.

Nàng dùng thiên lý truyền âm cầu xin giúp đỡ.

Ta ở trong bụng nương, nghe thấy tiếng khóc nũng nịu của sư muội “ Sư tôn, ta sợ. Ta sắp chết rồi”

Sư tôn chần chừ phút chốc, rất nhanh liền đáp “ Ta lập tức đến”

Hắn đi, nhưng sợ ta một lần nữa lại gặp người không nên gặp dẫn đến lịch kiếp thất bại.

Cho nên lúc gần đi hắn liền phất tay thiết lập kết giới.

Để cho những nhân vật tầm thường này không có cách nào ra vào gian phòng, để tránh “thương tổn” tới ta.

Ta tuy có linh lực ít ỏi, nhưng vẫn có thể toàn lực đẩy kết giới leo ra ngoài,chỉ là không mang theo được nữ nhân yếu ớt sau sinh ở bên trong kia.

Cũng không thể mang bất cứ thứ gì bên ngoài vào.

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nương ta ngày càng ốm yếu, lại một lần nữa bò tới đem ta đẩy ra ngoài “ Hài tử, mau đi ra ngoài, ra ngoài”

Chờ đến khi Sư tôn phong trần mệt mỏi quay về, đã là tiên giới ngày thứ mười lăm.

Hắn hóa thân thành một nam hài tuấn tú lúc đứng ngoài cửa ngửa đầu nhìn ta có chút hoang mang “ Sao ngươi lại lớn như vậy rồi?”

Lớn như vậy?

Ha ha.

Trên trời một ngày, dưới nhân giân liền một năm.

Bây giờ đã trôi qua mười lăm năm, nương của ta đã sớm chết đói hóa thành xương khô bên trong căn phòng bị bố trí kết giới.

Mà ta cũng trở thành một vũ cơ bình thường ở Giáo Phường Ti.

Sư tôn à, thời gian của thần tiên không đáng tiền, còn của phàm nhân mỗi ngày đều là sự giày vò. Đối với các ngươi, hai trăm ngày chỉ là một cái nháy mắt, còn đối với ta chính là cơn ác một tuần hoàn suốt hai trăm năm.

Nhưng mà.

Hiện tại, tới phiên các ngươi nằm cái ác mộng này.

Ta cười tủm tỉm ngồi xuống, nhéo gương mặt ửng đỏ của Sư tôn “ Đúng vậy nha, lớn như vậy nên phải gọi là tỷ tỷ”