Chương 8 - Tình Địch Bất Ngờ Xuất Hiện Tại Biệt Thự

Trong ánh mắt đầy mong đợi của cô ta, tôi cầm lấy chiếc nhẫn — và nhét nó vào túi áo.

“Lâm Vân Hinh, tôi từng rất yêu em.”

“Từng nghĩ, dù bố mẹ có phản đối, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho em một cuộc sống tốt đẹp.”

“Tôi vì muốn tìm một viên kim cương hoàn mỹ tặng em mà đã mua hơn mấy chục viên đá thô để chọn lọc.”

“Còn những viên kia, tôi đã lên kế hoạch sẽ tặng em mỗi năm một viên vào ngày kỷ niệm cưới.”

“Tôi chọn căn biệt thự này cũng vì muốn bố mẹ em có thể sống cùng con gái, nên mới thiết kế theo sở thích của em.”

“Và tôi định sau Tết sẽ tặng em căn nhà ấy.”

Lâm Vân Hinh càng nghe càng xúc động, nhưng lời tiếp theo của tôi như dao đâm vào tim:

“Nhưng… đó là tôi nghĩ em là người thủy chung, là người xứng đáng với tình yêu của tôi.”

“Không phải là một kẻ ham tiền, dễ dàng bán thân chỉ vì vài con số trong tài khoản.”

“Em không xứng với viên kim cương hoàn hảo này.”

“Không xứng có được căn biệt thự đó.”

“Càng không xứng với tình yêu mà tôi đã dành cho em.”

Lâm Vân Hinh nghe tôi nói xong, biết rằng không còn cứu vãn được gì nữa.

Cô ta ngồi phịch xuống đất, mặt mũi trắng bệch, nước mắt tuôn rơi mà không thốt nên lời.

Tôi không hề xót xa.

Chỉ nhìn đồng hồ, rồi quay sang nói với vị luật sư vừa đến:

“Mấy người này, không một ai được bỏ qua Tôi còn phải ra sân bay, chuyện còn lại giao cho anh xử lý.”

18

Hơn hai mươi tiếng sau, máy bay của tôi hạ cánh an toàn bên kia địa cầu.

Ở đây, tiết xuân rực rỡ, nắng ấm chan hòa, chim hót líu lo.

Vừa xuống máy bay, tôi lập tức gọi điện cho luật sư.

Vì tôi đã ra lệnh rõ ràng, nên anh ấy không nhận bất cứ cuộc hoà giải nào.

Thay vào đó, anh nộp đơn khởi kiện Tạ Kiến Văn, Lâm Vân Hinh và toàn bộ bạn học có mặt ngày hôm đó vì các tội danh:

– xâm nhập trái phép,

– phá hoại tài sản,

– và chiếm đoạt tài sản.

Tổng thiệt hại và yêu cầu bồi thường được đưa ra lên đến hơn 2 triệu tệ.

Với thân phận chỉ là nhân viên công ty thi công, đương nhiên Tạ Kiến Văn không thể kham nổi số tiền này.

Để giảm nhẹ tội, hắn ta bắt đầu nói năng bậy bạ, kéo theo tất cả mọi người.

Hắn khai rằng chuyện biệt thự không phải của hắn mọi người đều biết, vậy nên tất cả là đồng phạm, chứ không phải chỉ là bị lừa dối.

Dưới sự can thiệp và điều tra của cảnh sát, mức bồi thường cuối cùng được chia đều theo kiểu AA — mỗi người một phần.

Tuy không đến mức sạt nghiệp, nhưng ai nấy đều đau đớn thấu xương.

Đám bạn học lập tức quay lưng, chửi rủa Tạ Kiến Văn thậm tệ trong hội nhóm và trên mạng xã hội.

Từ tổng tài giàu có, hắn bỗng biến thành trò cười — kẻ sĩ diện hại người, hại mình.

Còn Lâm Vân Hinh — tình cảnh càng thảm hơn.

Tạ Kiến Văn cho rằng tất cả là tại cô ta, nên tại phiên hoà giải đã lao vào đánh cô ta tới tấp ngay trước mặt cảnh sát.

Không ai kịp can ngăn.

Cú đánh khiến Lâm Vân Hinh bị sẩy thai tại chỗ.

Tạ Kiến Văn vốn đã đối mặt với tội danh xâm nhập trái phép, nay lại thêm cố ý gây thương tích.

Thời gian ngồi tù có lẽ sẽ tăng gấp đôi.

Dù cụ thể ra sao thì cũng phải chờ ra toà sau Tết, nhưng điều chắc chắn là:

Tạ Kiến Văn sẽ đón năm mới trong trại giam.

Còn Lâm Vân Hinh — đón Tết trên giường bệnh, cùng với nỗi hối hận khôn nguôi.

Nhưng… tất cả những điều đó không liên quan đến tôi.

Chúng tự chuốc lấy, chẳng thể trách ai.

【Hoàn toàn kết thúc.】