Chương 3 - Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới
10
Vừa xuống xe, Ngụy Châu đã vội vàng chạy đến, khuôn mặt đầy lo lắng.
“Tiểu Lương, em đột nhiên biến mất, điện thoại cũng không gọi được, suýt nữa làm anh sợ chết khiếp!”
Tôi bình tĩnh nói dối: “Em không sao, chỉ tình cờ gặp một người bạn cũ trong hội trường. Mải trò chuyện nên cứ đi bộ về nhà thôi, điện thoại lại hết pin đúng lúc.”
Ngụy Châu vẫn không yên tâm, kéo tay tôi, cẩn thận quan sát khắp người.
“Thật sự không có chuyện gì chứ?”
Tôi lắc đầu. Đúng lúc này, Giản Tư Ngôn cũng bước xuống xe.
Ngụy Châu nắm chặt tay tôi, tò mò hỏi:
“Tiểu Lương, đây là…?”
Tôi cố gắng giật tay lại nhưng không được.
Ánh mắt Giản Tư Ngôn dừng lại trên đôi tay đang nắm chặt của chúng tôi, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng dời đi, nghiến răng nói:
“Chỉ là bạn cũ thôi, đúng không, Cận Lương?”
Tôi cười gượng, cuối cùng cũng rút tay khỏi tay Ngụy Châu, bước đến bên cạnh Giản Tư Ngôn, chủ động nắm lấy tay anh.
“Ngụy Châu ca, đây là Giản Tư Ngôn.”
Nói xong, tôi do dự một lúc, rồi hít sâu một hơi.
“Xin lỗi, Ngụy Châu ca, em sẽ tự nói chuyện với anh trai về việc hủy hôn. Anh biết mà, em chưa từng thích anh.”
Ngụy Châu mím môi: “Tiểu Lương, em thực sự nghĩ kỹ rồi chứ? Anh tôn trọng quyết định của em, nhưng anh vẫn muốn tự mình thử một lần nữa.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Giản Tư Ngôn, kiên định nói:
“Ngụy Châu ca, em luôn biết mình muốn gì.”
Tôi cứ nghĩ anh sẽ tiếp tục tranh luận, nhưng lần này anh chỉ cười buồn, lùi lại một bước:
“Được, anh sẽ nói chuyện với anh trai em.”
11
Sau khi Ngụy Châu rời đi, Giản Tư Ngôn theo tôi lên nhà.
Tôi để anh ngồi chờ trong phòng khách, rồi vào phòng thay đồ.
Khi bước ra, tôi thấy anh đang đứng nhìn chăm chú vào một bức tranh đơn giản treo trên tường.
Tôi bước đến bên anh, gỡ bức tranh xuống, mỉm cười hỏi:
“Anh còn nhớ bức tranh này không?”
“Từ khi chúng ta mới quen nhau, em luôn kéo anh đến xưởng vẽ làm mẫu. Một hôm em lại đột nhiên nổi hứng, bảo anh vẽ chân dung em.
“Nhưng anh đúng là kém năng khiếu nghệ thuật thật, vẽ em xấu hết chỗ nói.”
Ánh mắt Giản Tư Ngôn tối lại, giọng khàn khàn:
“Anh cứ tưởng em đã vứt nó từ lâu, giống như vứt bỏ tình cảm của chúng ta vậy.”
Tôi im lặng treo bức tranh trở lại chỗ cũ.
Nhưng dường như anh vẫn chưa hài lòng, đột nhiên giữ chặt tay tôi, ép tôi vào tường.
“Cận Lương, em không có trái tim.”
“Rõ ràng em là người chủ động trêu chọc anh trước, tại sao không thể giả vờ thêm một chút, chân thật hơn một chút?”
“Em có từng yêu anh không?”
Giọng anh càng lúc càng lớn, đến câu cuối gần như gào lên.
Tôi nắm chặt bàn tay anh, giọng nghẹn lại:
“Giản Tư Ngôn, em thực sự yêu anh. Nhưng em…”
Anh không để tôi nói hết câu, buông tay ra, lùi lại.
“Chuyện đã qua rồi, không còn quan trọng nữa. Nếu không có gì khác, anh về trước. Ngày mai trợ lý sẽ gửi hợp đồng cho em.”
Giọng nói và thái độ của anh lại trở về dáng vẻ xa cách thường ngày, như thể khoảnh khắc mất kiểm soát vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi nhìn theo bóng anh khuất dần, rồi lại nhìn bức tranh trên tường, ngây người như vô số đêm tôi từng cô độc sau khi anh rời đi.
12
Nhớ đến lời Giản Tư Ngôn từng nói, tôi tranh thủ thời gian đến viện dưỡng lão thăm mẹ anh.
Vừa đến cửa, một cô y tá quen thuộc chào tôi:
“Cô Cận lại đến thăm bác Giản à? Dạo này bác ấy nhắc đến cô suốt đấy! Mà gần đây có một anh chàng đẹp trai hay đến thăm bác nữa, có phải anh trai cô không?”
Tôi đoán ngay người đó là Giản Tư Ngôn, liền mỉm cười lắc đầu:
“Không, đó là chồng tôi.”
Mắt cô y tá sáng lên: “Hai người đúng là trai tài gái sắc! Tôi có việc bận, không làm phiền nữa nhé!”
Chào tạm biệt cô ấy, tôi đẩy cửa bước vào.
Bác Giản đang ngồi trên giường, khe khẽ hát.
Tôi nhẹ giọng gọi: “Bác Giản, con đến thăm bác đây!”
Vừa nghe thấy tôi, bác ấy lập tức vui mừng, ngừng hát chạy đến.
Lúc này tôi mới thấy—
Giản Tư Ngôn đang quỳ bên giường, tỉ mỉ gọt táo.
Tôi sững lại trong giây lát, bác Giản đã chạy đến ôm lấy cánh tay tôi, làm nũng:
“Tiểu Lương, dạo này con không đến thăm bác, con đi đâu thế?”
Tôi mỉm cười ôm lấy bác, nhẹ nhàng vỗ về:
“Bác đừng buồn nhé, Tiểu Lương bận kiếm tiền mà. Khi nào con kiếm được nhiều tiền, con sẽ mua nhà lớn đón bác về ở cùng!”
An ủi bác xong, tôi quay lại nhìn Giản Tư Ngôn—
Lại thấy anh đang nhìn tôi với ánh mắt đầy phức tạp.
Bác Giản hạnh phúc nắm lấy tay cả hai chúng tôi, khẽ nói:
“Tiểu Lương, đây là con trai bác, Tiểu Ngôn. Khi nào con mua nhà, ba chúng ta có thể ở chung được không?”
Tôi mỉm cười, siết nhẹ tay bác:
“Tất nhiên rồi! Sau này chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!”
Sau khi dỗ dành bác Giản ngủ, tôi kéo chăn đắp cẩn thận rồi cùng Giản Tư Ngôn bước ra ngoài.
Chúng tôi đi dạo quanh khu vườn của viện dưỡng lão một lúc lâu, cả hai đều chìm trong im lặng.
13
Cuối cùng, chính anh là người lên tiếng trước.
“Tại sao?”
Tôi giả vờ không hiểu, ngước nhìn anh:
“Cái gì tại sao?”
Anh dừng bước, nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt vừa đau thương vừa mong đợi:
“Cận Lương, anh không muốn tiếp tục giả vờ nữa. Anh rất nhớ em. Còn em thì sao?”
Trái tim tôi bỗng siết chặt. Một nỗi bất an đột nhiên dâng lên trong lòng.
Anh nhìn tôi, chần chừ rồi cất giọng khàn khàn:
“Anh biết tất cả những tài liệu và bài báo năm đó đều là do em giấu tên gửi cho anh. Cả số tiền anh ra nước ngoài du học cũng là em lặng lẽ chi trả, đúng không?”
Anh nắm chặt vai tôi, buộc tôi phải nhìn vào mắt anh, khiến tôi không thể trốn tránh.
Tôi quay mặt đi, cố gắng vùng khỏi tay anh, nhưng anh không cho tôi cơ hội.
“Y tá ở viện dưỡng lão nói rằng hai năm nay, em gần như mỗi tuần đều đến đây vài lần.”
“Em có biết không? Mỗi lần anh lén trở về nước mà không biết đi đâu tìm em, anh đều đến đây.”
“Không ít lần, chúng ta chỉ cách nhau một chiếc khẩu trang, vậy mà em lại lướt qua anh.”
Giản Tư Ngôn bất ngờ ôm chặt lấy tôi, như thể muốn hòa tan tôi vào người anh.
Hơi ấm của anh bao bọc lấy tôi, nhịp tim anh đập mạnh mẽ, truyền đến tận lòng tôi.
“Suốt những năm ở nước ngoài, ngày nào anh cũng nhớ đến em.”
“Anh không biết vì sao em làm tất cả những điều này, nhưng chỉ cần em muốn, anh đều có thể làm theo.”
“Nhưng Cận Lương, anh xin em, lần này hãy thử tin anh một lần được không?”
Tôi siết chặt tay, do dự một lúc lâu rồi cuối cùng cũng vươn tay ôm lấy anh.
“Được.”
14
Tôi dẫn Giản Tư Ngôn về nhà.
Lúc đi ngang qua bức tranh vẽ đơn giản trong phòng khách, tôi đưa tay gỡ xuống, lấy tờ giấy bên trong ra và đưa cho anh.
“Anh còn nhớ hồi đại học, mỗi lần anh đi cùng em đến xưởng vẽ, anh đều hỏi ý nghĩa của những chữ cái em viết sau bức tranh không?”
Giản Tư Ngôn gật đầu: “Anh nhớ, lúc đó anh còn ghen và bực vì chuyện đó.”
Tôi tiếp tục nói: “Đó là viết tắt tên mẹ em. Giản Tư Ngôn, có lẽ em chưa từng kể với anh về gia đình mình.”
Từ nhỏ, vì ba em hận em, nên em đã sớm rời khỏi nhà họ Cận.
Trong ký ức của em, người cha gần như vắng mặt hoàn toàn, chỉ có một lần duy nhất khiến em nhớ mãi.
Hôm đó, ông uống say, rồi bất ngờ ôm em vào lòng, cầm một tấm ảnh của một người phụ nữ, giọng ngập tràn sự mê đắm:
“Cận Lương, đây là mẹ con, có phải rất đẹp không?”
Ông không ngừng lặp đi lặp lại cái tên của bà, ngón tay chạm khẽ vào từng góc của bức ảnh như muốn khắc sâu hình ảnh đó.
Từ giây phút ấy, dáng vẻ của người phụ nữ trong chiếc váy đỏ và cái tên ấy đã in sâu trong tâm trí em.
Em làm mọi thứ chỉ hứng thú được ba phút, nhưng hội họa là điều duy nhất em kiên trì đến tận bây giờ.
Em vẽ đi vẽ lại hình bóng mẹ trong trí nhớ, như thể muốn dùng những nét vẽ mỏng manh để bù đắp khoảng trống tình yêu trong lòng mình.
Em thường tự hỏi, nếu bà còn sống, em có thể không trở thành kẻ đối địch với cha mình không? Em có thể có một gia đình trọn vẹn không?
Năm hai đại học, Cận Thừa Chí—cha em, bỗng nhiên nghe tin em có bạn trai.
Người xưa nay chẳng quan tâm gì đến em, lại đột nhiên ép em kết hôn với một đối tượng môn đăng hộ đối—chính là Ngụy Châu.
Thái độ của ông vô cùng cứng rắn, ngay cả anh trai em cũng không thể can thiệp.
Thời gian đó, ông đóng băng tất cả tài khoản của em, không cho em đi đâu, cũng chẳng cho em làm gì.
Nghe đến đây, Giản Tư Ngôn im lặng rất lâu, rồi chợt hỏi:
“Vậy tại sao em không tìm anh? Tại sao không nói cho anh biết?”
Tôi cười nhẹ, cố làm ra vẻ thoải mái:
“Anh nghĩ em chưa từng sao?”
“Có một lần, em lén trốn ra ngoài tìm anh. Lúc đó, em đã đứng ngay cửa lớp của anh rồi, nhưng lại nghe thấy một nữ sinh đang bắt chuyện với anh.
“Em nghe thấy anh từ chối cô ấy, lúc đó em đã rất vui. Nhưng ngay sau đó, em nghe được cuộc trò chuyện của anh với bạn cùng phòng, nó như tạt cho em một gáo nước lạnh.”
Tôi cố tình bắt chước giọng điệu của cậu bạn đó:
‘Anh thực sự thích Cận Lương đến vậy sao? Vì cô ấy mà anh từ chối biết bao nhiêu cô gái rồi đấy.’
“Sau đó, anh thản nhiên đáp lại: ‘Không phải thích.’
“Lúc đó em sững sờ, không dám nghe tiếp nữa. Thế là em chạy đi, và trong cơn giận dữ, em đã gửi hết mọi thứ cho anh, cố chứng minh rằng Cận Lương em không phải là người không ai cần.”
15
Giản Tư Ngôn sững lại, dường như đang cố nhớ lại chuyện cũ.
Một lúc sau, anh đột ngột ôm chặt lấy tôi, giọng nghèn nghẹn:
“Không phải thích, cũng không đơn thuần là yêu. Cảm xúc của anh dành cho em sâu sắc hơn em nghĩ rất nhiều.”
“Những tài liệu em gửi cho anh, anh đã biết từ lâu rồi. Em tưởng mình giấu giếm tốt lắm sao?”