Chương 2 - Tình Cũ Gặp Lại

Bàn tay bóp cằm tôi trắng bệch.

Tần Kha khẽ nói: “Lê Nguyện, có giỏi cô nói lại lần nữa thử xem?”

Tiếng giày cao gót từ phía cầu thang vọng tới.

Có một giọng nữ dịu dàng thử dò hỏi: “Tần Kha, anh đang ở đâu? Buổi đấu giá kết thúc rồi.”

Tần Kha nhắm mắt, giấu đi sự lạnh lùng trong đáy mắt.

Cơn đau ở cổ cũng từ từ biến mất.

Anh cầm khăn lau tay, như thể vừa mới chạm phải thứ đồ bẩn thỉu.

“Đừng vào đây, lạnh lắm.”

Tiếng giày cao gót đột nhiên dừng lại.

Người phụ nữ khẽ vâng một tiếng: “Vậy anh nhanh lên.”

Tôi mệt mỏi tựa người vào tường, cởi cổ áo cho dễ thở, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Hơi thở quyện vào nhau.

Cuối cùng Tần Kha nhìn tôi một cái, sau đó mở cửa cầu thang rồi rời đi.

Cuối cùng, món trang sức ấy đã được đấu giá thành công với giá cao ngất ngưởng, năm mươi triệu đồng đã thuộc về Tần Kha.

Tuy nhiên, việc tiền được chuyển về tài khoản cũng không phải ngay lập tức.

Trong thời gian chờ đợi, tôi phải ở lại trong nước.

Hai tuần sau, tôi bất ngờ gặp lại nữ chủ nhân của món trang sức ấy.

Lần gặp lại này là tại một buổi triển lãm do ông chủ của một cửa hàng kim hoàn tổ chức.

“Lê Nguyện?”

Cô ta nhận ra tôi ngay lập tức và nhiệt tình chào hỏi: “Lâu rồi không gặp.”

Cô ấy chính là Hà Nhàn Quân.

Chúng tôi là bạn học cũ từ cấp ba. Cô ta sinh ra trong gia đình quyền quý, cuộc sống của cô luôn trôi chảy, không có gì đáng lo ngại.

Ngày tôi bỏ học, giữa chúng tôi đã xảy ra một vài chuyện không vui.

Tôi hơi ngẩn người, cố gắng giả vờ ngạc nhiên: “Lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp cô ở đây.”

Chiếc vòng cổ Sapphire trị giá hàng chục triệu đồng được đeo trên cổ cô ấy, nhìn cực kỳ lộng lẫy.

Hà Nhàn Quân nhìn tôi một cách dò xét rồi hỏi: “Cô... phát đạt rồi à?”

Dù sao, người nhận được thiệp mời tham gia buổi triển lãm này thì không thể không giàu có.

Môi tôi khẽ giật, trả lời: “Tôi là nhà thiết kế trang sức, nhờ vào các mối quan hệ nên mới nhận được thiệp mời.”

Biểu cảm con người thật kỳ diệu. Chỉ trong nụ cười ấy, có thể ẩn giấu rất nhiều ý nghĩa, thậm chí là sự mỉa mai.

Cô ta vẫy tay ra hiệu về phía xa và nói, giọng điệu đầy vẻ khoe khoang: “Tần Kha, anh em em gặp được ai này.”

Tôi không quay lại, nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng và đầy khinh bỉ từ phía anh ta.

“Sao lại nói chuyện với những người không rõ lai lịch vậy?”

Tần Kha cất giọng, lạnh nhạt như thể đang cảnh báo: “Coi chừng bị lừa mất hết."

Tôi cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy.

Hà Nhàn Quân tiếp tục, thái độ như thể cô ấy chẳng sợ chuyện bị nói ra:

“Ồ, em quên mất, năm đó anh bị người ta lừa. Lừa tiền, lừa sắc, lừa cả tình cảm... Đúng không, Lê Nguyện?”

Ông chủ bên cạnh cũng không bỏ lỡ cơ hội để châm chọc: “Ai mà gan to như thế, lại dám lừa cả sếp Tần?”