Chương 2 - Tình Cờ Gặp Lại Ba Của Đại Lưu Lượng
Tôi đặt điện thoại xuống, cười khổ.
“Biết đâu đây cũng là cơ hội.” Chị Trân Trân nói, “Tai tiếng hay nổi tiếng cũng đều là nổi, huống chi cái này cũng không hẳn là tai tiếng.”
Chị Trân Trân luôn cố gắng chọn cho tôi những vai phụ có đất diễn. Tôi tự thấy mình cũng có chút năng lực diễn xuất, nên cũng có vài tác phẩm ra hồn, thiện cảm của khán giả cũng không tệ.
“Ừ, nhưng mà…”
Chị Trân Trân đột nhiên không nhịn được nữa, cười toe toét một cách kỳ lạ: “Lần này chị đây cuối cùng cũng được nở mày nở mặt rồi!”
Tôi: “Hả?”
Chị Trân Trân: “Trước giờ chị luôn muốn lấy được cái IP lớn kia cho em, mà công ty cứ bảo em chưa đủ cấp, không cho.
Vừa rồi đấy, chị đây nổi điên lên, thế là lấy được rồi!”
Tôi: “Dựa vào scandal tình cảm thế này để giành tài nguyên… có ổn không nhỉ…”
Chị Trân Trân: “Vừa rồi còn có hai đạo diễn khác gửi lời mời, chị thấy kịch bản cũng khá ngon, đang định nhận cho em luôn.”
Tôi: “Nghe như thể em dựa vào Minh Tu để kiếm tiền ấy…”
Chị Trân Trân: “Nhưng mà vai là em đóng, lời thoại là em thuộc, tiền là em tự kiếm, đúng không?”
Tôi vẫn hơi chột dạ: “Lỡ khán giả không thích kiểu này thì sao…”
Chị Trân Trân: “Cát-xê tổng cộng hơn ba ngàn vạn (hơn 30 triệu tệ) đấy.”
Tôi: “Ok chị yêu, hợp đồng gửi bản điện tử hay in giấy đây ạ?”
04
Thật ra nhịp độ quay chương trình thực tế rất nhanh, cái gọi là “chương trình chậm” cũng không ngoại lệ.
Tôi đã quay đến tập thứ chín rồi, chỉ còn ba tập nữa là kết thúc.
Danh sách khách mời của tập mười không có thay đổi, tôi tưởng chương trình đã đàm phán thất bại với Minh Tu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây, thái độ của các ngôi sao cùng tham gia và nhân viên chương trình cũng thay đổi rõ rệt.
Với tư cách là tâm điểm của chủ đề đang đứng top 1 hot search, họ một cách tự nhiên đã nhường cho tôi những phần có nhiều cơ hội lên hình hơn, nói chuyện với tôi cũng nhiều hơn.
Đoàn làm chương trình chắc cũng rất vui vì được hưởng lưu lượng miễn phí, thái độ đối với tôi tốt đến mức kỳ lạ.
Buổi tối, chị Trân Trân kéo tôi qua mặt mày thần bí: “Ngày mai em nhất định đừng có xảy ra sự cố gì đấy nhé, Minh Tu đã nhận quay hai tập cuối rồi!”
Ly cà phê trong tay tôi như bỗng nóng hơn hẳn.
Tôi ho sặc sụa: “Chương trình chi bạo thật đấy.”
Chị Trân Trân cười như không cười: “Chi bạo? Nghe nói cậu ta đã giảm giá cát-xê xuống còn một phần ba đấy.
Thời Duyệt, em thử đoán xem, cậu ta là vì thích cái chương trình này, hay là vì thích… ai trong chương trình nhỉ?”
“Tỷ đừng nói nữa… làm sao em biết được…”
“Nhưng nói chung là,” chị Trân Trân gõ nhẹ móng tay được sơn đẹp lên trán tôi, “Tuy chị biết giữa hai đứa có khúc mắc, nhưng đừng gây khó cho tổ chương trình đấy.”
Tôi cúi đầu: “Em biết rồi.”
Quả nhiên tổ chương trình rất biết cách tạo drama.
Tập này lấy cớ sắp xếp cho tôi và Minh Tu cùng nhau vào bếp làm sò điệp hấp tỏi.
Trong bếp còn có một MC rất biết nói chuyện và khéo léo điều tiết không khí.
Những ngón tay thon dài của Minh Tu lướt nhanh, khéo léo bóc từng tép tỏi căng mọng.
MC cười đùa: “Thầy Minh khéo tay quá nha.”
Minh Tu cười nhẹ: “Trước đây hay làm lắm.”
MC lập tức ngửi thấy mùi chuyện hay, hỏi tiếp: “Thường xuyên làm? Là làm cho ai vậy? Một mình à?”
Minh Tu: “Là cho Thời… cho người nhà ăn.”
MC cố tình kéo dài giọng: “Là cho người nhà (shí) ăn à ~ Thật tốt quá ha ~”
Tôi liếc sang, đúng lúc cả hai người đều vô tình nhìn về phía tôi.
Tôi càng cúi thấp đầu, chăm chú cắt rau.
Trước đây tôi rất thích ăn món có tỏi.
Cà tím sốt tỏi, sò điệp hấp tỏi, tôm hùm sốt tỏi…
Lúc còn bên nhau, Minh Tu thường nấu cho tôi ăn, sau khi tôi ăn xong, anh ấy sẽ giả vờ ghét bỏ tôi có mùi tỏi.
Rồi chính anh ấy lại ăn một muỗng đầy… sau đó hôn tôi.
Cả hai cùng đi đánh răng, rồi lại tiếp tục…
Nhưng tôi bỗng chợt nhận ra, bây giờ những tép tỏi trong tay anh ấy, cũng như vô số lần sau này, đều sẽ không còn là bóc vì tôi nữa rồi.
Bỗng nhiên, tôi thấy hụt hẫng.
Tôi cắt rau uể oải, chẳng buồn nghe họ đang nói gì.
Đến khi cắt xong, gom nguyên liệu để làm bước tiếp theo, tôi mới phát hiện Minh Tu đang mặt lạnh, đường viền hàm siết chặt, theo tôi hiểu về anh ấy, chắc là đang nghiến răng.
Anh ấy đang giận.
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
MC chắc chắn không nói gì khiến không khí lúng túng cả.
Hay là…
Có một khả năng, làm tim tôi chợt se lại.
05
Bàn ăn tối là một chiếc bàn dài.
Tôi cố ý chọn chỗ ngồi ở góc khuất, vị trí này trong điều kiện bình thường thì chắc chắn sẽ không bao giờ được lên hình ở vị trí trung tâm (C position).
Nhưng tôi không ngờ, Minh Tu sau khi đảo mắt một vòng, lại chọn ngồi ở góc đối diện cùng đầu bàn với tôi.
Ở giữa chỉ cách nhau đúng một MC.
Toàn bộ tổ quay bắt đầu điều chỉnh chân máy quay.
Thế là, chúng tôi… lại cùng vào khung hình C.
Tuy không khí thật sự khá gượng gạo, nhưng dù gì chúng tôi cũng là những người kiếm sống trước ống kính, thêm nữa MC ở giữa rất khéo léo dẫn dắt, không lâu sau bầu không khí trong chương trình cũng được tạo ra khá vui vẻ.
“Thầy Minh bình thường sống theo nhịp độ nhanh hay chậm vậy ạ?”
Minh Tu kẹp một cọng rau xanh bằng đôi tay đẹp mắt: “Nếu là trong trạng thái làm việc thì nhịp độ khá nhanh, phải chú trọng hiệu suất.”
MC gật gù: “Vậy khi không làm việc thì là nhịp độ chậm sao?”
Minh Tu lắc đầu: “Cũng chưa chắc. Còn phải xem… lúc đó tâm trạng của người nhà như thế nào.”
“Tâm trạng ạ?”
“Đi du lịch, đi hát karaoke, hoặc đơn giản là ở nhà thiền định cũng được.”
Minh Tu khẽ gật đầu: “Hơn nữa, điều đó cũng giúp ích cho việc sáng tác âm nhạc của tôi.”
Đôi đũa của tôi khựng lại bên miệng.
Câu này, là cái cớ mà trước đây tôi thường lấy để năn nỉ anh ấy ra ngoài chơi cùng tôi.
Không biết bây giờ là ai đang “giúp anh ấy sáng tác nhạc” nhỉ?
Tôi ngẩn người một lát, nhân viên hậu cần đã đưa lên một cây đàn guitar.
MC cười nói: “Hiếm khi mời được vị ca vương trẻ nhất của giải Kim Khúc đến đây, có thể hát một bài tặng khán giả đang xem livestream được không?”
Mọi người trên bàn rất ăn ý, lập tức đồng loạt vỗ tay cổ vũ.
Minh Tu khẽ cười một tiếng, cúi đầu bắt đầu chỉnh dây đàn guitar.
Chết tiệt, anh ấy cười lên thật sự rất đẹp.
Sao có thể có người mặc áo len cashmere mà chơi guitar lại có khí chất đến thế?
Anh ấy nhanh chóng vừa đàn vừa hát.
Tôi chỉ nghe được hai câu, giai điệu lại vô cùng quen thuộc.
Tôi bỗng ngẩng đầu nhìn anh ấy, đờ đẫn.
Bài hát này, anh ấy chưa từng phát hành.
Là bài anh ấy viết cho tôi, một ca khúc nhạc phong cách cổ phong mới.
Khi đó anh ấy luôn muốn tìm cơ hội để làm riêng cho tôi một MV cổ phong rồi mới phát hành.
Nhưng sau đó, chúng tôi chia tay.
Tôi cũng không còn cơ hội làm nữ chính trong MV của anh ấy nữa.
Giai điệu không có nhạc cụ phụ trợ, trong ánh đèn thưa thớt của buổi đêm, càng toát lên nét cô đơn, lạnh lẽo.
Mọi người đều đắm chìm trong bài hát, tôi cuối cùng cũng có thể công khai ngắm anh ấy thật kỹ.
So với trước kia, đường nét trên khuôn mặt anh ấy rõ ràng hơn, hàng lông mày cũng lộn xộn vài sợi.
Trước đây tôi thường dùng nhíp nhổ giúp anh ấy, mỗi lần đều làm anh ấy nhăn mặt vì đau, sau này tôi chỉ nỡ dùng dao cạo tỉa nhẹ.
Bây giờ mấy sợi lông mày đó cũng tự do mọc loạn hơn rồi.
Giọng hát của anh ấy trầm thấp, dễ nghe, chỉ một mình cũng có thể hát ra cảm giác binh lâm thành hạ, thiên quân vạn mã.
…Còn cả yết hầu của anh ấy, lên xuống theo nhịp thở.
Tôi dường như vẫn nhớ rõ cảm giác chạm vào nó.
Ấm áp.
Nhưng tôi cũng không được chạm vào nhiều lần.
Bởi vì, mỗi lần chạm vào… tôi đều phải… trả, một, cái, giá.
Nghĩ đến đây, mặt tôi bỗng nhiên bắt đầu nóng lên.
Tôi chột dạ ngẩng đầu, lại phát hiện Minh Tu đang nhìn tôi chằm chằm.
Không phải kiểu nhìn nghi ngờ, mà là kiểu ánh mắt đã hiểu rõ tất cả.
Là ánh mắt có thể nhìn thấu lớp vỏ bọc, biết chính xác từng suy nghĩ trong lòng tôi.
Khóe môi anh ấy khẽ cong lên, nhìn tôi, mày hơi nhướng lên một cách không dễ nhận ra.
Tay vẫn thong thả gảy đàn không ngừng.
Mặt tôi càng lúc càng nóng ran.
Tôi ra hiệu cho quay phim chuyển sang quay cận Minh Tu, sau đó nhẹ nhàng rón rén đi vào nhà vệ sinh.
Chắc tôi cần hít gió lạnh một chút cho tỉnh táo.
Tôi rửa mặt, dặm lại lớp trang điểm rồi mới bước ra.
m thanh đàn guitar đã dừng, tôi nghe thấy tiếng người ồn ào.
Nhưng đó lại là một cảnh tượng tôi không ngờ tới.
Mọi người tụ tập xung quanh một người phụ nữ kéo vali, đang chào hỏi vui vẻ.
Việc có ngôi sao khách mời bay đến, nhập đoàn sớm một đêm là chuyện rất bình thường.
Nhưng tôi không ngờ, người đến lại là cô ấy.
Ngay trong tập Minh Tu cũng tham gia, người đến lại chính là cô ấy.
Ảnh hậu – Bạch Ngọc Hinh.
Cô ấy tươi cười rạng rỡ với tất cả mọi người.
Giống hệt như ngày hôm đó, cô ấy cũng tươi cười rạng rỡ, đẩy cánh cửa màu trắng bước vào.