Chương 2 - Tin Nhắn Từ Người Đã Chết
Ba mẹ giữ tôi lại ăn cơm trưa. Họ bận rộn trong bếp. Tôi ngồi gọt táo trong phòng khách.
Khi tôi mang quả táo gọt xong định đưa vào cho họ, bất ngờ nghe được đoạn đối thoại làm tôi khựng lại ngay cửa bếp.
Ba tôi: “Chúng ta không thể để Vãn Như rơi vào hố lửa đó nữa.”
Mẹ tôi: “Nhưng ngoài cách này, còn có thể làm gì? Chỉ khi như vậy, Chu Tĩnh Trạch mới chịu buông tha cho Vãn Di.”
“Vãn Di mới có thể thoát khỏi tên đàn ông đáng sợ ấy.”
Tôi không hiểu hết ý trong lời của ba mẹ. Thì ra… ba mẹ bắt tôi lấy Chu Tĩnh Trạch là để giải thoát cho chị?
Tôi lặng lẽ núp sau cửa nghe hết cuộc đối thoại ấy. Vừa buồn cười… vừa thất vọng.
Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ luôn thiên vị chị—vì chị thông minh, hiểu chuyện hơn. Cùng là con ruột, nhưng “một bát nước không bao giờ được đong đều”.
Tôi không còn tâm trạng ăn uống. Chỉ lạnh nhạt nói với họ một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Vừa bước ra khỏi khu dân cư, một người phụ nữ vui vẻ gọi tôi:
“Giang Vãn Di! Lâu rồi không gặp!”
“Chị là…?” Tôi có chút không nhận ra.
Người phụ nữ cười tươi: “Là bạn học cũ của cậu đây mà!”
Tôi lắc đầu: “Chị nhận nhầm người rồi, tôi không phải Giang Vãn Di.”
Có vẻ chị ấy nhận nhầm tôi thành chị gái—hai người chắc là bạn học.
“Sao lại không phải? Năm ngoái họp lớp còn ngồi ăn chung một bàn mà?”
“Cái túi này là phiên bản giới hạn đúng không? Chắc chồng cưng chiều lắm, mua cho đấy hả?”
“Bạn học tụi mình ai cũng ghen tị với cậu hết đó!”
Ánh mắt cô ấy rơi lên chiếc túi tôi đang xách. Tôi cảm thấy phiền, không trả lời nữa và bước đi thật nhanh.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc túi.
Cái túi này là tôi tự mua… Vậy mà trong mắt người ngoài, nó lại trở thành “quà tặng từ người chồng yêu chiều”.
4
Sắp đến giờ ăn tối, tôi nằm trên sofa xem tivi, thì nhận được tin nhắn từ Chu Tĩnh Trạch.
[Tối nay anh phải tăng ca, không về ăn cơm được. Anh đã gọi đồ ăn giúp em.]
Tôi đáp lại một chữ: [Ừ.]
Ngay sau đó là tin nhắn khác: [Nước cam trong tủ lạnh, nhớ uống nhé. Anh ép cho em từ sáng đấy.]
Tôi mở tủ lạnh, lấy ra ly nước cam tươi. Vừa uống một ngụm, tôi nhăn mặt—vị hơi đắng, không muốn uống nữa.
Từ ngày kết hôn đến giờ, ngày nào Chu Tĩnh Trạch cũng ép nước trái cây cho tôi.
Nói là để bổ sung vitamin.
Nhưng lần nào uống tôi cũng cảm thấy có vị lạ, hơi đắng.
Tôi vừa đổ hết ly nước vào bồn rửa thì chuông điện thoại vang lên.
Tôi nghĩ là shipper nên bấm nghe. Nhưng—
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi toàn thân run rẩy:
“Vãn Như, là chị… xin lỗi em.”
Là giọng chị! Tôi nhận ra ngay. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị cúp máy.
Tôi lập tức gọi lại. Nhưng số đó đã tắt nguồn.
Tim tôi đập loạn. Chị còn sống!
Là chị thật! Tôi là em gái, sao tôi không nhận ra được giọng chị?
Sau khi cố trấn tĩnh lại, tôi mới dần nhận ra—mọi chuyện ba mẹ nói đều là thật.
Họ dùng tôi để đổi lấy sự tự do cho chị.
Chị thấy áy náy nên mới gọi cho tôi, rồi lại vội vàng biến mất.
Tôi ngồi phịch xuống sofa, đầu óc hỗn loạn. Tôi bị cả nhà đưa vào một ván cờ.
Chu Tĩnh Trạch—anh ta không phải người tốt.
Bên ngoài anh ta là chồng mẫu mực, nhưng bên trong là một con quái vật.
Dù chưa có bằng chứng rõ ràng, nhưng tôi chắc chắn: Chị tôi sợ anh ta như vậy, là có lý do.
Tôi không kìm được mà rùng mình một cái.
5
Tôi bắt đầu lục tung cả nhà, tìm xem có gì liên quan đến Chu Tĩnh Trạch không.
Nhưng không có gì cả.
Đang thất vọng, thì điện thoại vang lên tin nhắn.
Là chị gửi.
[Đến chỗ này.]
Kèm theo đó là một định vị.
Tôi tra thử vị trí—là một khu dân cư cũ ở vùng ngoại ô, nơi toàn công nhân nhập cư thuê trọ. Khu đó khá phức tạp, tăm tối.
Tôi lập tức gọi xe tới.
Dọc đường đi, lòng tôi rối bời—gặp lại chị, tôi nên nói gì? Vui vì chị còn sống? Hay tức giận vì bị giấu?
Nửa tiếng sau, tài xế thả tôi xuống. Trước khi đi còn dặn: “Cô gái, ban đêm tới khu này phải cẩn thận, nơi này rất loạn.”
Tôi bước xuống xe, mùi ẩm mốc, khét lẹt lùa vào mũi. Những tòa nhà chen chúc, dây điện chằng chịt như dây leo đen sì.
Tôi cảm thấy tim đập dồn dập, tay chân lạnh toát. Chị tôi… thật sự đang ở đây sao?
Tôi nhắn: [Em đến rồi, chị đang ở đâu?]
Dù rất sợ, nhưng tôi vẫn kiên quyết bước về phía trước—dù thế nào, tôi cũng phải gặp chị.
Cả khu chỉ có vài bóng đèn đường le lói, ánh sáng yếu ớt không đủ chiếu rõ mặt người.
Đột nhiên, phía trước lóe lên một bóng đen lướt qua khiến tôi giật mình dừng lại.
Tôi vừa định bước tiếp thì—
Có ai đó từ phía sau bất ngờ bịt miệng tôi và bế đi.
Tôi quay đầu vùng vẫy—là Chu Tĩnh Trạch!
Anh ta kéo tôi ra ngoài đường lớn, rồi mới chịu thả tôi ra.
Tôi hoảng loạn hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Anh ta nghiêm mặt, giọng cảnh cáo: “Đừng tới chỗ này.” “Và đừng tin lời chị em.”
Tại sao không được tin? Tôi chất vấn: Tại sao? Dựa vào đâu mà tôi phải tin anh?”
Tôi nghi ngờ—sao anh ta biết tôi đang ở đây? Không phải đang làm ở công ty sao?
Chu Tĩnh Trạch thở dài, tỏ vẻ bất lực: “Anh sẽ không lừa em. Tin anh đi. Về nhà thôi.”
Tôi bị anh ta kéo lên xe. Tôi không cam tâm rời đi. Chị vẫn chưa trả lời tin nhắn.