Chương 6 - Tin Nhắn Từ Nam Thần

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tuy Chu Xuyên cười rất đẹp, nhưng tôi không dám nói linh tinh thêm nữa. Mất mặt một lần là đủ rồi, không thể mất mặt lần hai trước cùng một người được.

Chu Xuyên mở cửa xe: “Lên xe đi.”

Tôi khẽ cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

Trước khi lên xe, bằng đôi mắt tinh tường, tôi liếc thấy Trác Ngôn đang đứng gần cửa sổ phòng khách nhìn xuống.

Cười đi, sao không cười nữa? Không phải trời sinh anh thích cười lắm sao?

13

Đến công viên giải trí, tôi kéo Chu Xuyên đi chơi khắp nơi, từ trò mạo hiểm cho đến trò nhẹ nhàng đều thử hết một lượt.

Tôi thích nhất là nhà ma.

Gan của Chu Xuyên còn lớn hơn tôi. Anh bảo tôi đi sát sau lưng, nắm lấy vạt áo anh, mỗi lần có NPC đột nhiên xuất hiện đều bị anh chắn lại hết.

Lúc tôi đi với Trác Ngôn, người bảo vệ là tôi.

Chu Xuyên đưa nước cho tôi, hỏi: “Còn muốn chơi gì nữa không?”

Tôi chỉ vào khu trò chơi lớn nhất trong công viên giải trí: “Vòng đu quay.”

Buổi tối vòng đu quay sẽ bật đèn, trông rất đẹp.

Chu Xuyên một tay cầm nước, một tay nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi về phía vòng đu quay.

Tôi nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, vừa hồi hộp vừa mong chờ, nhưng mãi đến khi xuống khỏi vòng đu quay, Chu Xuyên cũng không nói thêm gì với tôi cả.

Tôi chẳng rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì – vừa thấy trống rỗng lại vừa nghèn nghẹn khó chịu.

Tôi cúi đầu bước về phía trước, một người mặc trang phục linh vật bỗng chắn đường tôi.

Mấy công viên kiểu này đều có linh vật để chụp ảnh cùng du khách, nhưng tôi thật sự không có tâm trạng nên định tránh qua thì bị người ta giữ lại.

Linh vật dùng cánh tay cứng ngắc chỉ về phía sau lưng tôi.

Tôi không hiểu ý anh ta, còn đang nhìn thì anh ta tự tay xoay người tôi lại.

Một chùm pháo hoa bất ngờ nổ tung trên bầu trời.

Chùm thứ nhất rồi đến chùm thứ hai, pháo hoa cứ thế liên tiếp bắn lên.

Tôi không hề biết công viên giải trí buổi tối lại có cả pháo hoa.

Xung quanh bỗng xôn xao hẳn lên.

Là Chu Xuyên.

Tôi có hơi ngạc nhiên – những thứ này là anh ấy chuẩn bị từ khi nào?

Tôi nhìn Chu Xuyên ôm một bó hoa hồng trắng, đứng trước pháo hoa, từng bước đi về phía tôi.

Ánh sáng từ pháo hoa chiếu lên người anh, đôi mắt anh không rời khỏi tôi: “Lẽ ra anh nên chuẩn bị kỹ hơn một chút, nhưng anh đã chờ hai năm rồi, thật sự không muốn đợi thêm nữa.”

Tôi còn chưa hiểu “chờ hai năm” mà Chu Xuyên nói là gì, thì anh đã tiếp tục: “Trác Ngôn, anh thích em. Ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã thắc mắc vì sao ngày nào em cũng trông vui vẻ như thế, cứ như chẳng điều gì có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng em vậy.”

“Thật ra anh là người rất nhàm chán. Trước khi quen em, cuộc sống của anh chỉ xoay quanh học hành, ăn cơm và ngủ. Nhưng sau khi gặp em, anh bắt đầu bị em thu hút, sẽ cố ý tìm em giữa đám đông. Em giống như một ngôi sao – rực rỡ và xinh đẹp.”

“Vậy nên, Trác Ngôn, em đồng ý làm bạn gái anh chứ?”

Tôi hơi choáng váng. Bởi vì tôi luôn nghĩ rằng chỉ mình tôi thầm thích Chu Xuyên, không ngờ người tôi thầm yêu bấy lâu cũng đang thích tôi, tin tức này khiến tôi hoàn toàn trở tay không kịp.

Mọi người xung quanh thấy tôi không nói gì thì đồng loạt bắt đầu hô lên:

“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

Chu Xuyên thì không để tâm đến đám đông, chỉ đưa tay xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Không cần để ý đến họ, em cứ làm theo cảm xúc của mình là được.”

Tôi hít sâu một hơi, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc và kiên định đáp: “Em đồng ý!”

Giữa tiếng reo hò vang dội, tôi nhận lấy bó hoa từ tay Chu Xuyên – cũng như đón lấy tấm chân tình của anh.

14

Chu Xuyên đưa tôi về đến dưới lầu, tôi nhìn bó hoa trong tay mà thấy khó xử.

Không mang hoa về thì tôi tiếc, mà nếu mang về, với tính cách của Trác Ngôn thì chắc chắn sẽ tra hỏi cho bằng được.

Đang rối rắm chưa tìm được cách nào, thì điện thoại tôi vang lên.

Đúng là vừa nghĩ đến ai, người đó gọi liền.

Tôi vừa nhấn nút nghe, còn chưa kịp lên tiếng thì Trác Ngôn đã mở miệng với giọng khó chịu: “Điều hòa trong xe thoải mái bằng ở nhà không?”

Tôi trả lời thật: “Không thoải mái bằng.”

Trác Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Dắt con… cóc ghẻ đó lên nhà.”

Nói xong liền dập máy cái rụp, không cho tôi chút cơ hội nào để thương lượng. Có vẻ lần này Trác Ngôn thực sự nổi giận rồi.

Ừm… mà “cóc ghẻ” thì nghe có hơi quá đáng đấy.

Tôi nhìn Chu Xuyên với ánh mắt đầy cảm thông: “Hay là anh lên nhà em ngồi chút nhé, chắc là anh em thấy anh rồi.”

Trước khi vào thang máy, Chu Xuyên không ngừng hỏi tôi: “Anh ăn mặc thế này gặp anh trai em được không? Có để lại ấn tượng xấu không? Với lại lần đầu đến nhà em mà chẳng mang theo gì cả, anh ấy có khó chịu không?”

Tôi rất muốn nói với Chu Xuyên rằng – anh tôi đã ví anh là “cóc ghẻ” rồi, dù anh có mang theo cả khối vàng thì anh ấy vẫn sẽ không vui nổi đâu.

Tôi cùng Chu Xuyên bước vào nhà thì thấy Trác Ngôn đang ngồi trên sofa, mặt lạnh như băng.

Tôi rón rén ngồi cạnh anh ấy, nịnh nọt nói: “Anh à, muộn rồi mà anh vẫn chưa ngủ hả?”

Trác Ngôn vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, ánh mắt cũng chẳng thèm đổi, giọng nói đầy châm chọc: “Phải rồi, anh sợ ngủ rồi thì… nhà mình mất miếng thịt.”

Chưa bước vào nhà thì Chu Xuyên còn không biết nên đặt tay vào đâu vì quá căng thẳng, vậy mà vừa đối mặt với Trác Ngôn lại trở nên bình tĩnh lạ thường: “Anh Ngôn.”

“Đừng có gọi tôi là anh, tôi không có em trai.” Trác Ngôn vẫn giữ thái độ mỉa mai đầy châm biếm.

Chu Xuyên cũng không để bụng: “Anh Ngôn, em tên là Chu Xuyên, là bạn trai của Trác Ngôn.”

“Cậu nói cậu tên gì cơ?”

“Chu Xuyên ạ.”

Trác Ngôn nhìn Chu Xuyên cau mày, sau đó như nhớ ra điều gì: “Thì ra là cậu tên Chu Xuyên à. Nhìn cũng được đấy, chỉ không biết nhân phẩm thế nào thôi.”

“Anh~” Tôi khẽ gọi, như muốn nhắc nhở đừng nói quá.

Trác Ngôn liếc tôi một cái tỏ vẻ không hài lòng, như thể trách tôi chen ngang: “Xét cho cùng thì nhìn cậu cũng giữ chữ tín, nhân phẩm chắc cũng không tệ. Nhưng lần sau đi chơi đừng có về muộn như thế nữa.”

Nói xong, Trác Ngôn quay về phòng, để lại tôi và Chu Xuyên đứng nhìn nhau.

Tôi ghé lại gần Chu Xuyên, hỏi nhỏ: “Anh hiểu anh tôi đang ám chỉ gì không?”

Chu Xuyên gật đầu.

Tôi vừa định hỏi anh biết chuyện gì, thì Chu Xuyên lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng: “Đó là bí mật giữa những người đàn ông.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)