Chương 3 - Tin Nhắn Nhầm Định Mệnh
5
Phó Thương đến trước tôi.
Anh tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, điềm tĩnh nhìn tôi từ thang máy bước từng bước về phía căn hộ của anh.
Ngắn ngủi mấy mét mà tôi đi như cả thế kỷ.
Khó khăn lắm mới đứng trước mặt anh, tôi cúi gằm mặt, giọng nhỏ như muỗi.
“Chìa khóa của anh——”
Chưa kịp nói xong, anh đã như ảo thuật lôi ra một chiếc chìa khác, thản nhiên mở cửa ngay trước mặt tôi.
Tôi: ?
“Anh lừa em?”
Anh gật đầu đầy khí thế, xoay người nhìn tôi, ánh mắt đen dần: “Muốn vào ngồi một lát không?”
Giờ tôi nghe không lọt nổi chữ đó.
Vội xua tay liên tục.
“Không cần, không cần đâu!”
Anh không ép buộc, chỉ khẽ nắm tay, đặt trước môi che đi tiếng ho khẽ.
Như thể bị bệnh.
Tôi lập tức ngừng lùi lại, lo lắng hỏi: “Anh thấy không khỏe à?”
“Có chút sốt.”
Anh cúi mắt, giọng nói nhẹ đến yếu ớt, nhìn mong manh vô cùng.
Gần như theo phản xạ, tôi đau lòng đưa tay định đặt lên trán anh.
Ai ngờ anh bỗng lùi lại một bước.
“Em về đi, đừng lo cho anh.”
Giọng nói lạnh nhạt, như buông xuôi, chẳng thèm nhìn tôi.
Tôi dứt khoát bước vào nhà, tiện tay đóng cửa, tự mình đi về phía tủ TV.
“Anh, hộp thuốc của anh có phải để ở đây không?”
Tôi cúi người lục tìm.
Không thấy ánh mắt anh dõi theo sau lưng tôi, khóe môi khẽ nhếch.
Anh uể oải ngồi xuống sofa, kéo lỏng cà vạt, buông ba chữ:
“Không biết.”
Tôi tưởng anh bệnh mệt nên dỗi trẻ con, bèn dịu giọng dỗ dành, vừa bước lại gần, vừa định chạm vào trán anh.
Ai ngờ ngay khoảnh khắc đó, cổ tay tôi bị anh nắm chặt, nhẹ nhàng kéo một cái.
Tôi bất ngờ ngã ngồi xuống đùi anh.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Mặc kệ tôi sững người, anh vùi đầu vào hõm cổ tôi, hít một hơi thật sâu.
Đôi mắt vốn lạnh lùng giờ cuộn sóng đen sâu.
Giọng khàn khàn đến không nhận ra:
“Thu Thu hư quá.
“Nhắn tin kiểu đó làm anh mắc câu như chó, rồi chẳng chịu chịu trách nhiệm…”
Hơi thở nóng bỏng phả nơi cổ khiến vài sợi tóc bay khẽ, ngứa ngáy vô cùng.
Cái ngứa ấy như hòa vào máu, lan xuống tận thắt lưng.
Tôi theo bản năng cắn chặt môi, lúng túng: “Em không cố ý, để em giải thích…”
Anh ngẩng đầu, lười biếng tựa ra sau, ánh mắt vẫn dán chặt lấy tôi, dịu dàng mà đầy xâm chiếm.
“Ừ.
“Anh sẽ kiên nhẫn nghe Thu Thu xấu của anh giải thích.”
Anh cố tình chậm rãi nhấn nhá, câu chữ mang chút ý vị dirty talk, khiến không khí càng thêm mờ ám.
Hình ảnh này của anh, chính xác đâm thẳng vào điểm yếu của tôi.
Cứu tôi với…
Tôi cảm giác eo mình lại mềm thêm vài phần.
Tỷ lệ cơ thể của anh hoàn hảo đến vô lý, chân dài, người cao.
Người khác ngồi sofa thì bình thường, còn đầu gối anh lại cao hơn hẳn.
Kết quả, tôi ngồi trên đùi anh, eo mềm nhũn không chống đỡ được, liền trượt xuống.
Thấy tôi không nói gì, anh còn cố tình khẽ rung chân, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
“Sao im re vậy?
“Thu Thu hư của anh.”
Một cái chấn động nhẹ, tôi ngồi thẳng xuống ngay phần bụng rắn chắc của anh.
Tay vô thức đặt lên ngực anh.
Cảm giác săn chắc mà đàn hồi khiến tôi ngây người, không kìm được siết một cái.
Anh hơi khựng lại, rồi bật ra một tiếng cười thấp trầm.
“Con sói con mê trai.”
Tôi lúc này mới bừng tỉnh, tai đỏ bừng, vội rút tay về, lí nhí: “Chiều nay em gõ nhầm thôi, em muốn gọi anh là anh cơ…”
“Ừ.” Anh gật đầu bình thản, “Còn câu phía sau thì sao?”
Đến rồi đây!
Tôi xấu hổ nhắm mắt, lí nhí: “Chỗ đó em quên gõ chữ cơm.”
Anh im lặng.
Không khí mờ ám vừa nãy tan dần.
Tôi nhân cơ hội chống tay vào ngực anh, định đứng lên, đồng thời lái sang chuyện khác.
“Anh thả em ra đi, dây nịt anh cấn đau em quá.”
Anh nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt tối hơn cả màn đêm ngoài cửa sổ.
“Anh đâu có đeo dây nịt.”