Chương 5 - Tin Nhắn Lúc Nửa Đêm

Cổ Tầm nói xong liền đi vào phòng tắm, chỉ còn lại tôi thẫn thờ ngồi đó một hồi lâu mới tỉnh hồn.

 

Thật đáng tiếc mà, một thiếu nữ khuê các cứ vậy mà phải ra đi trong vô tội.

 

Mạng sống thật sự rất mong manh, đôi khi cái ch.ết có thể quanh quẩn ở xung quanh mình lúc nào không hay.

 

Nhưng bây giờ tôi không còn thời gian để thở dài tiếc nuối nữa, còn một tuần nữa thôi tôi sẽ phải đối mặt với kết cục tương tự còn gì.

 

Nhưng mà những lời Cổ Tầm vừa nói đã nhắc nhở tôi, nếu như bài viết bị xóa rồi thì tôi sẽ mượn trí nhớ của tôi để đăng lại thêm một cái, chỉ cần làm cho dư luận xôn xao, chắc chắn sẽ có người tin lời tôi nói.

 

Tối hôm đó, tôi đã đăng nhập vào diễn đàn của trường học bằng acc clone đã núp lùm bao lâu nay.

 

Bài đăng vừa phát ra đã được rất nhiều người đẩy lên top đầu, nhưng tiếc rằng họ chỉ như đang theo dõi một câu chuyện, không ai xem nó là thật cả, khu bình luận đa số đều là:

 

“Ảo vl luôn, nhưng cũng cuốn dữ hầy.”

 

“Kích thích quá đi, cầu update~”

 

“Bây giờ tôi đang ngâm tolet đây, đại đại cố lên mau viết tiếp nhá.”

 

.....

 

Có lẽ chính vì như thế, cho nên trường học không xóa đi bài viết của tôi, nhưng vẫn chẳng ai thèm tin lời tôi nói, nhưng tôi lại không bỏ cuộc, vì tôi nhớ ngày hôm sau, một “nhà thám hiểm” sẽ dũng cảm xuất hiện.

 

Người đó sẽ kiên trì cập nhật mỗi ngày, mãi cho đến khi gặp hại.

 

Quả đúng không sai, ngày hôm sau, có một nick mới tên “Một mồm nuốt mười” xuất hiện, cô ta bảo rằng nếu như chủ thớt đã kiên quyết xác nhận sự việc đó thật sự có tồn tại, vậy thì đích thân cô ta sẽ tự mình kiểm chứng, để vạch trần mánh khóe lừa đảo của tôi.

 

Vì không muốn bị người ta nói đây là người tôi thuê để che mắt, cho đến ngày cô ta gặp được người phụ nữ mặt nát, tôi cố tình để một chiếc điện thoại giấu ở hành lang, chỉnh góc độ có thể chứng thực được toàn cảnh.

 

23:30, một người con gái mặc đồ ngủ liền nón xuất hiện trong hành lang.

 

Bóng dáng này tôi thấy có hơi quen mắt, nhưng vì khuôn mặt của cô bị nón che mất, cho nên nhất thời không phân biệt được rốt cuộc người này là ai.

 

Tôi chỉ biết rằng còn 20 phút nữa cô ta sẽ gặp được tình cảnh đáng sợ nhất đời mình, chuyện này là do tôi mà ra, cho nên tôi phải dùng hết sức để cứu người đó.

 

Sự căng thẳng và sợ hãi khiến tôi không còn nghĩ được gì thêm, tôi đã gọi trước cho 110, vì để tránh xảy ra tình huống rắc rối không cần thiết, lần này tôi không đem chuyện tôi đang ở trong vòng lặp tuần hoàn cho họ biết, tôi chỉ nói với cảnh sát là phiền họ chuẩn bị cho tốt, 20 phút sau tôi và cô gái đó nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

 

Đến 23:45, chú cảnh sát gọi cho tôi hỏi có gì bất thường không? Tôi chỉ nắm chặt lấy điện thoại, không biết đáp lời thế nào cho phải.

 

Theo diễn biến ban đầu, người phụ nữ mặt rách đó sẽ xuất hiện nhanh thôi, chí ít bây giờ nó cũng đã xuất hiện tại hành lang hoặc đang ẩn nấp trong góc kẹt nào rồi, nhưng tại sao chúng tôi đều không phát giác được gì thế nhỉ?

 

“Một mồm nuốt mười” thậm chí còn ngồi xổm bên vách tường ngáp ngắn ngáp dài, cô ta đối mặt với màn hình điện thoại, xem ra đang tính chuẩn bị rời khỏi.

 

Không lẽ vì sự can thiệp của tôi mà dòng thời gian diễn biến ban đầu của sự việc đã bị thay đổi?

 

Tôi nắm chặt điện thoại, có thể tưởng tượng ngày mai bản thân sẽ trải qua những gì, trước khi ch.ết tôi sợ mình còn phải trải qua một cuộc bạo lực mạng.

 

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, hành lang không hề có một chút bất thường nào, “một mồm nuốt mười” đã bắt đầu rời khỏi, tôi bất lực quay sang nói lời xin lỗi với chú cảnh sát, vừa tắt điện thoại thì bỗng dưng màn hình phía trước đã tối đen.

 

Hình như có thứ gì đó đã che đi vậy, tiếp theo đó tôi liền nghe được giọng của cô gái vang lên từ phía bên kia: “Mày là ai?!”

 

Tôi hô lên nguy rồi, khoảnh khắc đó tôi dựa theo bản năng xông ra khỏi cửa phòng, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc đó chính là, hành lang vậy mà lại trống rỗng, không có một bóng người.

 

Tôi vội vàng đi tới kiểm tra chiếc điện thoại đang giấu trong góc, không biết có phải là do tôi căng thẳng quá không chứ mỗi bước đi tôi đều cảm thấy có ai đó đang đi theo tôi, nhưng trên mặt đất rõ ràng chỉ có mỗi cái bóng của tôi mà thôi.

 

Thế là tôi đành nuốt ngược bao nhiêu khó chịu vào bụng để đi vào góc, mới phát hiện thì ra chỉ là do pin điện thoại không đủ nên mới bị sập nguồn.

 

Nhưng chính vào lúc tôi bấm nút mở nguồn thì màn hình lại không như thường lệ sáng đèn, mà chỉ từ từ xuất hiện dòng chữ màu đỏ:

 

“Đừng ngẩng đầu lên.”

 

Một bàn tay lạnh như băng đột nhiên giữ lấy vai tôi.

 

Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện khuôn mặt của người phụ nữ mặt rách đang dần lộ ra từ trên trần nhà.

 

Trong tay nó có một sợi dây đang siết chặt lấy cổ tôi.

 

Vào giây phút tôi tử vong, bên ngoài cửa sổ có một tia sét đánh vào, tôi kinh hoàng nhìn thấy trên mặt đất có cả hàng dấu chân đầy m.á.u rất rõ ràng, trải dài cho đến góc giấu điện thoại.