Chương 3 - Tin Nhắn Lúc Nửa Đêm

5.

 

Hô hấp càng lúc càng nặng nề, tôi run rẩy đi tới mở cửa phòng rồi đi dọc theo dãy hành lang, chỉ cần đi được một nửa là tôi có thể nhìn thấy cầu thang, vậy thì tôi sẽ được cứu rồi.

 

Tôi nhẹ nhàng bước từng bước trên mặt đất, sợ sẽ làm kinh động đến người phụ nữ kia, nhưng tôi chưa đi được mấy bước thì màn hình điện thoại sáng lên.

 

Là video call mà Cổ Tầm gọi đến.

 

Đột nhiên tôi ý thức được tiến độ lần này đã nhanh hơn so với lần trải nghiệm lúc nãy, và rồi cuộc gọi video tự tắt, tôi bàng hoàng nghe được một tiếng “cạch”, đó là cánh cửa gỗ cũ kỹ trong nhà vệ sinh bị mở ra.

 

Chân tôi lập tức mềm nhũn, nhưng bản năng sinh tồn khiến cho tôi mặc kệ động tĩnh lớn hay nhỏ, trước mắt cứ xông thẳng về phía trước, tôi hét toáng lên, tựa hồ như vừa lăn vừa bò, hoảng đến nỗi nước mắt sắp ứa ra luôn rồi.

 

Mà hành lang đối diện, có ai đó đang xông tới rất nhanh trong bóng tối, tốc độ của nó phải nói là nhanh hơn tôi gấp mấy lần, tôi còn nghe được tiếng cười khúc khích vô cùng quái dị càng lúc càng đến gần.

 

Chính ngay lúc tay tôi sắp chạm được đến thành cầu thang thì tóc của tôi đã bị ai đó túm lại.

 

Sau đó có hai ngón tay trực tiếp đ.â.m thẳng vào mắt của tôi.

 

......

 

Tỉnh lại lần nữa đã là 22:00.

 

Cổ Tầm vẫn còn chưa về đến ký túc xá, không biết đi đâu mất rồi.

 

Giờ phút này tôi bất chợt nhận thức được, hình như tôi đã rơi vào một vòng tuần hoàn.

 

Mà thời gian cứ ngày một sớm hơn, cứ mỗi lần sau khi Cổ Tầm ch.ết thì người bị hại tiếp theo sẽ là tôi, nhưng tôi là kẻ vô tội, vòng lặp tuần hoàn đó chính là cơ hội để tôi trốn thoát mà ông trời ban cho.

 

Tôi lập tức cầm điện thoại gọi cho Cổ Tầm, sau khi nghe máy tôi dùng tốc độ nhanh hết mức có thể để tóm tắt lại câu chuyện cho cậu ấy nghe, không ngoài tầm dự kiến, Cổ Tầm không thèm để tâm, cứ tưởng tôi đang trêu đùa ác ý.

 

“...... Tôi biết là cậu sẽ không tin tôi,” Tôi vừa dọn dẹp vừa nói chuyện điện thoại với cậu ấy, “Vậy thì đừng trách sao tôi không nhắc cậu trước, đêm nay 23:50, cậu có mắc đến cỡ nào cũng đừng đi vệ sinh. Tôi sẽ không về ký túc xá đâu, cậu tự mình cẩn thận đi nhé.”

 

Tôi thu dọn đồ đạc xong liền lập tức bắt xe đi đến khu đông đúc phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố, cắn răng thuê một phòng khách sạn có giá tiền đắt đỏ.

 

Tôi có đi đến tiếp tân đánh tiếng sẵn, bảo rằng mong họ có thể để gõ cửa phòng tôi vào lúc 23:50, bởi vì có khả năng tôi sẽ gặp phải một số chuyện không may.

 

Sau khi vào phòng tôi lại kiểm tra thật kỹ căn phòng lần nữa, cửa sổ cũng khóa chặt chẽ, tôi nghĩ nhiêu đây chắc cũng đủ an toàn rồi đúng không?

 

Tôi tự trấn an bản thân mình, hy vọng có thể thuận lợi vượt qua và phá giải vòng lặp tuần hoàn trong tối nay.

 

23:30, Cổ Tầm hỏi tôi đang ở đâu, tôi có sao nói vậy rồi lại hỏi cậu ấy có muốn qua đây với tôi không, nhưng không thấy phản hồi gì.

 

Sau khi tắt đèn nằm lên giường mới phát hiện, vách tường bên cạnh còn treo một bức tranh sơn dầu, đó là bóng lưng của một người phụ nữ.

 

Thật không uổng công tôi tốn nhiều tiền đến thế.

 

23:40, tôi gọi video call đến cho Cổ Tầm, trông bộ dạng cậu ấy như không gặp phải chuyện gì, đang ngồi xếp bằng trên giường ăn snack, trong lòng tôi cũng yên tâm được phần nào.

 

Qua chừng hai phút sau, đột nhiên Cổ Tầm gửi tin nhắn wechat cho tôi:

 

“Tiểu Diệp à, tớ xin lỗi cậu nha.”

 

Đồng tử tôi co lại, tôi gửi đi rất nhiều tin nhắn nhưng cậu ấy không trả lời, gọi điện cũng không bắt máy, mãi đến 23:45, Cổ Tầm mới nghe điện thoại của tôi.

 

“Cổ Tầm rốt cuộc cậu đang làm gì vậy hả? Cái gì mà xin lỗi chứ? Cậu làm sao vậy? Có phải cậu đã gặp được người phụ nữ đó rồi không?”

 

“Xin lỗi Tiểu Diệp, tớ, tớ...” Giọng điệu của Cổ Tầm lắp bắp, như đang nghẹn ở cuống họng vậy.

 

“Trả lời đi chứ!” Tôi đang sốt ruột muốn ch.ết luôn đây, “Không sao cả, cậu cứ nói đi, từ sớm tôi đã nhắc nhở cậu rồi mà cậu cứ không chịu nghe, mau nói tôi biết đi, có nguy hiểm thì để tôi còn biết đường mà chuẩn bị!”

 

“Hahaha, tớ trêu cậu đấy!” Đột nhiên Cổ Tầm cười phá lên, “Chính là lúc nãy lớp trưởng đi kiểm tra phòng, tớ đã che giấu giúp cậu qua ải rồi đó.”

 

“... Bị bệnh hay sao vậy.”

 

Trái tim đang lơ lửng của tôi vừa mới trầm lắng được một chút, vậy mà tiếp theo đó phòng tôi bị ai đó gõ cửa.

 

“Xin chào quý khách, đồ ăn khuya đã đến rồi ạ.”

 

Tôi cứng ngắc trả lời: “Không cần đâu, cảm ơn.”

 

Người ở bên ngoài không còn nói gì nữa.

 

Nhưng trực giác mách bảo rằng, cô ta chưa có rời khỏi.

 

“Cổ Tầm,” Tôi thấp giọng nói, “Tối nay cậu không đi vệ sinh đó chứ? Cậu có gặp được người phụ nữ mà tôi đã nói tới không?”

 

“Đi rồi, nhưng tớ đã nhìn thấy gì đâu.”

 

Hình như Cổ Tầm đang nhai gì trong miệng thì phải, nói chuyện cứ dính dính vào nhau: “Vì muốn tránh cái giờ cậu nói, nên 23:30 tớ đã đi vệ sinh trước rồi, bị cậu dọa đến quên mang điện thoại, quay về phòng mới phát hiện cửa phòng bị mở toang, còn tưởng có trộm rồi đó, sợ gần ch.ết hà!”

 

“......”