Chương 3 - Tin Nhắn Đe Dọa Tử Vong

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nhớ lại cảnh đời trước cô ta như phát cuồng mà đánh tôi, bất giác ớn lạnh cả người.

“Dựa theo điều tra, trước khi chết, Trình An Dận có nhận một cuộc gọi.”

Cảnh sát cắt ngang không khí hỗn loạn.

“Bạn Hạ Hòa, cuộc gọi đó là từ em. Lúc đó, hai người đã nói gì?”

Lâm Lệ Lệ lập tức đỏ ngầu hai mắt, trừng trừng nhìn tôi: “Hạ Hòa, hai người đâu có quen thân, sao cậu lại gọi cho cậu ấy? Chẳng lẽ là do cậu hại chết học bá?!”

Lời cô ta khiến vô số ánh mắt nghi ngờ đồng loạt đổ dồn về phía tôi, mọi chuyện như đang quay về vết xe đổ kiếp trước.

Nhưng tôi gọi cho Trình An Dận là vì muốn cứu cậu ấy mà.

Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu mới là đúng sao?

Chẳng lẽ sống lại một lần nữa, tôi vẫn không thể tránh khỏi cái kết bị oan chết thảm?

Không, tuyệt đối không thể!

Tôi hung hăng véo mạnh vào đùi mình, nước mắt tức thì trào ra.

“Tôi gọi điện là để ngăn cậu ấy tra điểm! Đúng là chúng tôi không thân thiết, nhưng tôi vẫn luôn thầm mến cậu ấy. Nghe nói cậu ấy định tra điểm, tôi hoảng quá nên mới gọi! Ai ngờ cậu ấy lại tỏ tình với tôi, còn hứa sẽ không tra điểm nữa. Nhưng sau đó…”

Tôi vừa nhớ lại oan khuất kiếp trước, vừa khóc như mưa như gió, tiếng nức nở đứt quãng, vô cùng chân thành.

“Tôi có thể làm chứng.”

Bạn thân của Trình An Dận thấy tôi khóc thảm như vậy, do dự một lát rồi lên tiếng.

“Thật ra Trình An Dận cũng luôn thích Hạ Hòa, chỉ vì sợ mình không xứng đáng nên vẫn giấu trong lòng. Cậu ấy còn muốn đỗ thủ khoa xong mới thổ lộ.”

Nhờ đó, tôi được rửa sạch nghi ngờ, nhưng bầu không khí lại càng thêm u ám.

Trình An Dận là học sinh từ một vùng quê hẻo lánh thi đỗ vào trường cấp ba thành phố. Cậu ấy học giỏi, lại đẹp trai, được rất nhiều bạn nữ mến mộ. Cuộc đời đầy hứa hẹn của cậu còn chưa bắt đầu, đã bị cắt ngang tàn nhẫn.

Cậu ấy chết thảm bao nhiêu, hung thủ đáng hận bấy nhiêu.

“Chúng ta cứ ngồi chờ thế này sao? Không thể làm gì à?”

Mọi người tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn chẳng có biện pháp.

“Thay vì ngồi chờ, chi bằng… tiếp tục tra điểm.”

Hoa khôi kiêm lớp trưởng, Tống Thiến Thiến, bất ngờ đề xuất một ý tưởng táo bạo.

“Bây giờ chúng ta được cảnh sát bảo vệ, sẽ an toàn. Nếu tra điểm xong mà hung thủ tiếp tục hành động, chúng ta sẽ có manh mối.”

Tống Thiến Thiến không chỉ xinh đẹp, mà còn quyết đoán, thẳng thắn, rất được mọi người ủng hộ. Ai nấy đều gật đầu đồng tình.

Nhưng ai là người sẽ tra?

Đây rõ ràng là một vấn đề lớn.

Tống Thiến Thiến trầm ngâm chốc lát, rồi nói: “Tôi sẽ làm.”

“Không được tra!” Tôi bật thốt.

Tôi không biết hành động của mình có phải là thánh mẫu hay không, nhưng rõ ràng biết người ta sắp chết mà vẫn dửng dưng nhìn, tôi thật sự không làm được.

“Đừng tra, đã có người chết rồi! Tra điểm thật sự sẽ chết, sẽ nhà tan cửa nát!”

Tống Thiến Thiến dường như cũng nhớ lại thảm cảnh của gia đình Trình An Dận, ngập ngừng một lúc.

Sau đó cô lắc đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Phải có người phá vỡ cục diện này, để tôi làm đi. Tôi sẽ dặn người nhà ngoan ngoãn ở yên trong nhà. Còn tôi, sức khỏe tốt, tinh thần ổn định, sẽ không sao đâu.”

Cô gọi điện cho người nhà, xác nhận họ vẫn bình an, rồi dặn dò họ đừng ra ngoài lung tung.

“Đừng tra mà! Đừng!”

Tôi vẫn không cam lòng, tiếp tục ngăn cản, nhưng không kịp nữa rồi.

Tống Thiến Thiến đã mở trang tra điểm.

Mấy cảnh sát lập tức vây quanh bảo vệ cô ấy, từng phút từng giây trôi qua lúc mọi người tưởng rằng không có chuyện gì xảy ra thì, điện thoại cô ấy đổ chuông.

“Thiến Thiến, không xong rồi,”

4

“Nhà cháu nổ tung rồi!”

Giọng người hàng xóm hoảng loạn truyền ra.

Cảnh sát nhanh chóng xác nhận, chuyện đó là thật.

Bố mẹ và ông bà của Tống Thiến Thiến, sau khi nhận được điện thoại của cô, đã lập tức từ công ty, chợ, công viên trở về nhà, rồi toàn bộ đều chết trong vụ nổ, không ai sống sót.

“Ting,—”

Nhóm lớp lại có tin nhắn mới, tất cả học sinh vừa nhìn thấy đều đồng loạt trợn to mắt.

Thậm chí có người còn bịt miệng nôn khan.

Tống Thiến Thiến thất thần mở tin nhắn, nhìn thấy đó lại là ảnh gia đình cô.

Từng thi thể cháy đen được chụp cận cảnh, ghê rợn tột cùng.

“A——!”

Tống Thiến Thiến gào khóc xé ruột, ngã vật xuống đất, toàn thân co giật liên hồi.

Cảnh sát biết sơ cứu lập tức tiến hành hồi sức tim phổi, nhưng hoàn toàn vô ích, gương mặt xinh đẹp kia như bị ngạt nước, tím bầm lại, rồi cuối cùng thổ huyết ra từ cả bảy khiếu mà chết.

Biến cố đột ngột khiến tất cả mọi người choáng váng, dù tôi đã sống lại lần thứ hai, vẫn bị cảnh tượng ấy dọa cho run lẩy bẩy.

“Đáng sợ quá… Hóa ra chỉ cần tra điểm, thật sự sẽ khiến nhà tan cửa nát…”

“Không tra nữa, dù chết cũng không tra!”

Những bạn yếu bóng vía đã ngồi xổm dưới đất, tâm lý gần như sụp đổ.

“Không đúng, có người đã tra điểm mà vẫn an toàn. Chúng tôi đã kiểm tra dữ liệu từ hệ thống tra điểm, có ba học sinh đã từng tra.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)