Chương 4 - Tin Nhắn Ẩn Danh Kỳ Lạ
Như thể bị hành động của tôi dọa sợ, ánh mắt anh đột nhiên trở nên tỉnh táo hẳn.
Anh đứng yên đó, im lặng vài giây, rồi quay đầu nhìn tài xế đang chờ sẵn ngoài cửa.
Chỉ nói đúng một câu:
“Đưa cô ấy về nhà.”
Tôi chết lặng.
Trong lòng bắt đầu hoang mang.
Hình như… sếp lớn tức giận rồi?
Gì vậy chứ?
Chẳng lẽ chỉ vì tôi đưa tay đỡ, anh ấy thấy tôi – một thực tập sinh – quá vô duyên, không biết giữ khoảng cách?
Nhưng tôi đâu dám hỏi thẳng sếp…
Tôi chỉ còn biết khéo léo hỏi:
“Cảm ơn Tổng giám đốc Thương… nhưng nếu tài xế đưa tôi về, còn anh thì sao ạ?”
Thương Dục Lễ vẫn nhìn thẳng vào màn đêm phía trước, hoàn toàn không buồn liếc tôi một cái.
Giọng anh lạnh tanh:
“Không cần em lo.”
Nghe vậy, mắt tôi tối sầm lại.
Xong rồi.
Tuy không biết mình làm sai điều gì, nhưng hình như… tôi chọc giận sếp lớn rồi.
Chiếc Rolls-Royce lướt êm trên cầu vượt.
Tôi ngồi chết lặng ở ghế sau, bắt đầu thầm mặc niệm cho sự nghiệp công sở đen tối của mình.
Đắc tội với sếp tổng, tôi có nên nghỉ việc không?
Nhưng công ty này đãi ngộ rất tốt, lương cũng cao…
Tâm trạng rối như tơ vò, tôi tiện tay mở khóa điện thoại.
Rồi ngạc nhiên phát hiện—
Tên biến thái u ám đó tối nay không nhắn tin cho tôi!
Tôi ngẩn ra một lúc, rồi bừng tỉnh.
— Chắc là tôi dọa anh ta khi nói chuyện xỏ khuyên lưỡi.
Tôi bật cười khẩy.
Cảm giác bực dọc trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Đấy, đàn ông đều như nhau cả thôi.
Miệng thì nói yêu bạn, nhưng đụng đến chuyện hành động thì chạy mất dép.
Mồm mép hoa mỹ đến mấy thì sao?
Thực ra…
Chẳng ai thật lòng với tôi cả.
Tất cả đều là giả dối.
Sáng hôm sau, tôi mở điện thoại.
Ngạc nhiên phát hiện bệnh kiều lại nhắn tin.
【Bé cưng buổi sáng vui vẻ, hôm nay trời mưa, ra ngoài nhớ mang ô nhé.】
Lạ thật, hôm nay không còn kiểu tin nhắn bệnh hoạn nữa.
Tôi hơi ngẩn ra, tiện tay trả lời một chữ: “OK”.
Có lẽ phản hồi của tôi đã tiếp thêm động lực cho anh ta.
Tên đó bắt đầu thay đổi chiến thuật, dần dần trở nên lịch sự hơn.
【Bé cưng nhớ ăn trưa đầy đủ nhé.】
【Hôm nay nước hoa của bé cưng thơm thật đấy.】
【Đừng làm bạn với cô mặc váy xanh nữa, cô ta đang nói xấu em sau lưng đấy.】
Anh ta lặng lẽ len lỏi vào cuộc sống của tôi, nhưng kỳ lạ là tôi không còn cảm thấy sợ nữa.
Một tuần sau, tôi vạch mặt nữ đồng nghiệp độc mồm độc miệng trước mặt cả văn phòng.
Thấy cô ta bối rối chạy vào nhà vệ sinh, không dám hó hé gì nữa, tôi cười, mở điện thoại định nhắn tin cho “tên biến thái” để báo tin vui.
Nhưng khi mở giao diện tin nhắn…
Tôi chợt nhận ra một điều—
Từ khi nào tôi đã quen với việc anh ta giám sát cuộc sống của mình?
Đây là kiểu “luộc ếch trong nước ấm” sao?
Đúng lúc ấy, anh ta nhắn tới:
【Bé cưng làm rất tốt. Anh thích em lắm.】
Anh ta đang nói đến chuyện tôi vừa vạch mặt nữ đồng nghiệp kia sao?
Sao anh ta biết được?