Chương 9 - Tìm Lại Ký Ức [Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vong Tiện]

Lam Vong Cơ lắc tay thật mạnh nhưng con sâu nhỏ lại không hề hấn gì, cũng không rơi xuống, đột nhiên không thể ngờ nó lại bò nhanh xuống cổ tay, Lam Vong Cơ cảm giác có chút đau, cứ tưởng chỉ bị cắn một cái, nhưng con sâu kia lại từ miệng vết thương nhanh chóng chui vào trong da, trong nháy mắt trên mu bàn tay y phồng lên như bị một đoạn gỗ nhỏ đâm vào. Dưới lớp da, sinh vật nhỏ kia đang chuyển động mấp mô chạy loạn, Lam Vong Cơ buông tay Nguỵ Vô Tiện ra, nhanh chóng bóp chặt cổ tay mình đè lại con sâu kia, ngăn không cho nó tiếp tục tiến sâu thêm.

Nguỵ Vô Tiện sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, hấp tấp nói, ”Nó… ta phải làm sao… Bắt nó ra?”

Lam Vong Cơ mặt không biến sắc, ”Ngươi có mang chủy thủ không?”

“Có.”

Nguỵ Vô Tiện rút từ thắt lưng ra một đoản đao nhỏ, Lam Vong Cơ đưa cánh tay lên trước mặt hắn, “Ngươi lấy nó ra, một nhát nhanh gọn, không được trực tiếp gi*t chết nó bên trong da, nọc độc sẽ chạy nhanh hơn vào kinh mạch.”

Nguỵ Vô Tiện tay cầm chuỷ thủ rạch một đường nhỏ tại điểm cổ trùng đang ngọ nguậy, máu bắt đầu chảy ra, hắn hơi run tay nhìn Lam Vong Cơ.

“Ngươi, cố gắng chút.”

Lam Vong cơ gật đầu: “Làm nhanh lên.”

Hắn đâm sâu hơn một chút, một phát đẩy con sâu nhỏ văng ra khỏi cổ tay rơi xuống đất, sau đó điểm mấy huyệt đạo trên người Lam Vong Cơ ngăn lại độc trùng phát tán. Nguỵ Vô Tiện vội xé một mảnh vải trên y phục băng bó lại bàn tay cho y.

Mặt Lam Vong Cơ đầy mồ hôi, có chút tái nhợt, Ngụy Vô Tiện hỏi: ”Sao ngươi lại đẩy ta ra?”

Tuy trúng độc nhưng gương mặt Lam Vong Cơ vẫn bình thản trả lời hắn, “Trong thân thể ngươi hiện có độc, nếu lại trúng cổ trùng sẽ rất nguy hiểm… Ta không sao… đừng lo.”

Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn sắc mặt của y, trong lòng vừa giận vừa lo, hắn đè nén thanh âm, “Sao ngươi biết ta sẽ không tránh được… xem thường người khác đi. Rõ ràng đó là nhằm vào ta, tại sao ngươi lại…? ”

Lam Vong Cơ chậm rãi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, “Là phản xạ tự nhiên, tiểu tử kia cũng không phải nhằm vào ngươi, đó là người của Miêu tộc, mấy tháng nay có rất nhiều tộc nhân Miêu tộc đến trấn này dùng cổ trùng thống chế thương buôn ở đây. Nếu không đáp ứng mong muốn của họ, sẽ không được giải dược, chỉ còn con đường chết, họ đã lấy đi vô số của cải của các chủ thương.….Ta xuống núi cũng là vì chuyện này… Bọn chúng chắc đã biết ta là người của Cô Tô Lam thị nên tiểu tử kia liền bỏ chạy.”

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, những gì Lam Vong Cơ nói với hắn chỉ động lại một cậu "phản xạ tự nhiên", Nguỵ Vô Tiên khó hiểu liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, nghĩ bụng: Cái gì mà phản xạ tự nhiên, đối với ai ngươi cũng làm vậy sao? Hay chỉ một mình Nguỵ Vô Tiện ta đây? Ai cần ngươi bảo vệ.

Những lời muốn nói chỉ có thể nuốt xuống, hiện tại y vì hắn mà bị trúng độc không thể lại trách móc người ta được, ngoài áy náy còn có xúc cảm gì đó khó nói ra, chỉ muốn bảo hộ y một lần, ôm y vào lòng một lần, nhưng lại bị sự lạnh lùng, bộ dáng cao cao tại thượng không cần ai chiếu cố kia của y ngăn lại.

Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ nhẹ giọng hỏi: “Vậy… làm sao tìm được giải dược?”

“Bắt lấy cổ trùng, khi đến gần chủ nhân, nó sẽ phát sáng, sẽ biết được nơi ẩn náu của bọn chúng.”

Lam Vong Cơ cố chấn định nén xuống một ngụm máu, nhưng máu từ miệng y vẫn rỉ ra. Hốc mắt Nguỵ Vô Tiên không nhịn được đỏ bừng khi nhìn thấy vết máu trên môi y, khủng hoảng mãnh liệt ập tới, thanh âm phát ra run run.

“Ngươi… ngươi sao vậy? Này này… đừng có ngủ đó.”

Lam Vong Cơ ngã người vào thân cây, hắn nửa ôm nửa đỡ y, miệng lẩm bẩm lo lắng: “Ngươi cố chịu đựng, ta đưa ngươi đi tìm giải dược…” Hắn lay lay cánh tay Lam Vong Cơ, thấy y không phản ứng càng hoảng sợ gọi lớn: ”Này, không được ngủ, nếu còn ngủ ta… ta sẽ bỏ đi đó… không cho ngủ…này này, không được ngủ, ngươi phải có trách nhiệm với ta, ta không nhớ gì hết, ngươi định bỏ mặc ta sao?… Này mau tỉnh lại đi, ngươi muốn gì ta đều đáp ứng ngươi, bất quá suốt đời ở lại nhà của ngươi là được chứ gì, ngươi nói muốn cùng ta trải qua một đời sinh tử, cả đời bồi bên cạnh ta mà.”

Lam Vong Cơ mở nửa mắt nhìn hắn: ”Nguỵ Anh…Ta nghỉ ngơi chút… ngươi đừng ồn ào.”

Nguỵ Vô Tiện có chút bối rối cười xấu hổ: “Sao không nói sớm, làm ta sợ muốn chết, thấy ngươi ngã xuống ta còn tưởng… Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi xung quanh quan sát thử.”

Lam Vong Cơ bắt lấy tay hắn kéo lại: “Nguỵ Anh, quân tử nhất ngôn… những lời lúc nãy đã nói phải giữ lời, dù không phục hồi ký ức, chúng ta cũng phải cùng nhau một chỗ.”

Đó như một lời khẳng định, Lam Vong Cơ càng siết chặt cổ tay hắn.

Nguỵ Vô Tiện đỏ mặt làm lơ: ”Giải độc trước đã rồi tính sau.”

Lam Vong Cơ kéo hắn quay mặt nhìn thẳng vào mình, nói nhỏ: “Gọi ta là Lam Trạm… không được quên.”

Từ khi hắn mất đi ký ức, y chưa từng nghe hắn gọi tên mình, nên đầu tiên y muốn hắn gọi tên, ghi nhớ trong tâm trí tên của y.

Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc vì sự nghiêm túc quá mức của y, chỉ là gọi tên thôi mà cần gì phải căng thẳng thế, hắn cười khổ gật đầu một cái: “Được được, Lam lạnh lùng.”

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm, đôi mắt như muốn nuốt hắn vào trong bụng, Nguỵ Vô Tiện dự cảm người này thực sự không vui rồi, hắn liền cười nhạt một cái, thoả hiệp, “Ta đùa thôi… đừng hung dữ vậy chứ… Lam Trạm a… Lam Trạm… Lam Trạm… Lam...”

“Được rồi.” Lam Vong Cơ đánh gãy lời hắn, sau đó buông tay hắn ra, từ từ nhắm mắt lại.

Hắn đi một vòng rừng cây, một lúc sau chạy quay về gấp gáp kéo tay áo Lam Vong Cơ: “Trốn mau, có người tới.”

Lam Vong Cơ không hỏi liền đi theo hắn trốn trong một hốc cây rỗng.