Chương 7 - Tìm Lại Ký Ức [Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vong Tiện]
Cả một buổi không làm được gì, bánh hoa quế tất nhiên không thể ăn được nữa, loay hoay cả buổi chắc hắn đã đói rồi, y liền nấu cho mỗi người một bát mì sợi. Phòng bếp một phen bừa bãi, chủ quản bếp khóc không ra nước mắt mà nhìn hai vị kia vừa ăn mì vừa nhìn nhau tủm tỉm cười vui vẻ.
Sau khi ăn xong bát mì, Lam Vong Cơ bận nấu thuốc cho hắn. Nguỵ Vô Tiện có chút nhàm chán, ở trong phòng bếp nhìn nhìn bên này, sờ sờ bên kia. Lại nhìn sang phía Lam Vong Cơ đang nấu thuốc, trong lòng chợt ngây ngốc vừa lơ đãng, ngón tay xẹt qua bên con dao sắc bén, bị cắt ra một đường. Hắn rút tay lại “A” lên một tiếng.
“Làm sao vậy?”
Lam Vong Cơ vội vàng chạy tới, thấy ngón tay hắn chảy máu, không chút suy nghĩ cúi đầu ngậm lấy ngón tay bị thương vào trong miệng.
Hắn cảm nhận môi lưỡi ấm áp, nóng bỏng dọc theo đầu ngón tay leo lên lòng bàn tay, lại chạy vào trong máu, len lỏi khắp người. Ngón tay Nguỵ Vô Tiện phát run, trên mặt cũng nóng bừng, nhịp tim bỗng tăng nhanh.
“Đau sao?” Lam Vong Cơ ngẩng đầu buông tay hắn ra: “Ngươi ngồi đây, ta đi tìm vải.”
Nguỵ Vô Tiện nhìn theo bóng lưng người kia chạy ra ngoài cửa, cúi đầu, thấy trên ngón tay lại rịn ra máu tươi. Hắn nhìn chằm chằm ngón tay, sau đó ngậm vào trong miệng, lại đưa tay sờ ngực. Thật kỳ lạ, cũng là ngậm lấy ngón tay tại sao mình ngậm vào lại không có cảm giác gì, y thì khác…. Hắn không hiểu lại nhìn ra phía cửa, thấy người kia bước nhanh đến cầm lấy tay hắn cẩn thận từng li từng tí mà băng bó lại, hắn ngẩn người nhìn y không nói nên lời.
Thuốc cũng đã nấu xong, y liền đổ ra chén bưng sang cho hắn, Nguỵ Vô Tiện nhíu mày nhăn mặt nhìn chén thuốc đen xì kể cả mặt của hắn cũng hiện rõ ràng trong chén thuốc.
“Lại uống thuốc sao? Có thể không uống được không?” Hắn thấy người kia vẫn không lay chuyển, làm ra vẻ mặt khẩn cầu: “Rất khó uống a.”
“Ta biết, nhưng nếu không uống ngươi sẽ không thể hồi phục.”
Lam Vong Cơ tay bưng chén thuốc múc một muỗng thổi thổi rồi đưa đến bên miệng, hắn do dự một chút sau đó hé miệng ánh mắt bất chợt nhìn ra cửa thấy đám tiểu bối đang nhìn vào, liền ngậm lấy muỗng, tay kia bưng lấy chén, khi Lam Vong Cơ thu tay về, hắn đem chén thuốc uống hết một lần cái thứ hắn không thích uống một chút nào.
Lam Vong Cơ rót ra một ly trà đưa đến bên cạnh, Nguỵ Vô Tiện nhận lấy uống cạn đặt ly không lên bàn. Một cánh tay vươn tới nhét gì đó vào miệng hắn, Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên liếm liếm đầu lưỡi vị ngọt tan ra trong miệng, ngọt tận trong lòng, hắn nhìn người kia cong khoé miệng cười. Lam Vong Cơ ánh mắt chớp động nhẹ nhàng hỏi:
“Ngọt không?”
“Um.” Nguỵ Vô Tiện gật đầu, lại hỏi: ”Sao ngươi lại tốt với ta?”
Lam Vong Cơ không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: “Sao lúc gặp ta ngươi lại bỏ chạy ?”
Nguỵ Vô Tiện giọng điệu lại trở nên dịu dàng như nước: ”Ta mơ thấy ngươi… ta gọi ngươi nhưng ngươi không nhìn lại mà còn quay mặt với ta, bỏ ta một mình với đám hung thi…. cho nên, khi thấy ngươi ta chỉ muốn tránh đi thật xa.”
Thì ra là vậy, Lam Vong Cơ nói: “Nguỵ Anh, đó chỉ là mơ.”
Nguỵ Vô Tiện một tay chống cằm, một tay nghịch nghịch ly trà trên bàn: “Ta biết… nhưng ngươi biết không? Ta ghét cảm giác đó, càng ghét bị người khác bỏ rơi… Nhưng làm cách nào cũng không vùng vẫy khỏi được.” Hắn cười nhạt: ”Tuy sự tịch mịch và trống trải mãi mãi luôn làm người ta khó chịu, từ khi sinh ra ta đã thích náo nhiệt, không muốn ép buộc mình càng không thích ép người khác phải vì mình mà thay đổi... nhưng khi nhìn vào mắt ngươi, ta không thể hình dung được, giống như rất quen thuộc lại rất xa lạ làm tâm ta dao động khó hiểu. Ánh mắt đó như vực sâu, chỉ cảm thấy linh hồn mình bị hút vào lúc nào không hay biết… nên ta … ”
“Ngươi muốn né tránh?”
“Phải…Ta sợ không thể nhớ ra ngươi… sợ làm ngươi đau lòng, sợ ánh mắt đó sẽ vì mình mà rơi lệ… Nguỵ Vô Tiện ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người khác vì mình mà đau lòng.”
Lam Vong Cơ cố ý nhìn thật sâu vào con ngươi đen bóng của hắn, giọng nói mang theo ủy khuất không dễ phát giác, nhưng trong lòng lập tức một phen mềm mại, liền ôm lấy nam nhân trước mặt, y nói:
“Không nhớ ra cũng không sao, chúng ta sẽ làm lại từ đầu.”
Sau đó buông hắn ra, đứng thẳng người tay nắm thành quyền đưa lên phía trước: ”Tại hạ Cô Tô Lam Thị, Lam Trạm, Lam Vong Cơ, hân hạnh được diện kiến.”
Nguỵ Vô Tiện bị hành động của y làm tim có chút nhói đau không rõ, chẳng qua là không bỏ được, hắn đột nhiên phát hiện mình sầu lo quá độ, bị lâm vào tịch mịch, không muốn nghĩ nữa, hít một hơi thật sâu. Những gì muốn nói đều nuốt xuống, thở nhẹ ra một hơi, cũng chấp hai tay đưa lên, nói:
“Nguỵ… Nguỵ, Nguỵ Vô Tiện, hân hạnh được diện kiến.”
Bên ngoài đám tiểu bối một phen cảm động lệ rơi đầy mặt, Lam Cảnh Nghi ôm lấy bả vai Lam Tư Truy đau lòng.
“Ta không chịu nổi nữa, thật thương cho Nguỵ tiền bối cùng Hàm Quang quân quá.”