Chương 4 - Tìm Kiếm Lời Đồn Về Tỷ Tỷ
Ta cau mày nhìn bà.
Phu nhân rất đẹp, là vẻ đẹp của sách vở, tri thư đạt lễ.
Nhưng nay, bà như một vỏ xác rỗng.
“Mẫu thân, tỷ thích sơn hà hồ hải, tiếc vì mưu sinh mà bị cầm chân bên khung thêu. Về sau, xin người đưa tỷ đi khắp nơi ngắm nhìn.”
6
Cuối năm, trong cung mở yến Ngắm Mai.
Phu nhân định trang sức lộng lẫy cho ta, ta lại từ chối:
“Giản dị là được.”
Phu nhân ngập ngừng, ta mỉm cười:
“Giản dị mới giống mẫu thân của con…”
Phu nhân sững người, kế đó kinh hoảng đến á khẩu:
“Con… trước nói, mẫu thân con là thêu nữ xuất cung?”
Ta gật đầu, không nói thêm, chỉ nắm tay bà, bình thản lên kiệu vào cung.
Triệu Hy nhiều tháng không gặp, mắt hoe đỏ, tựa hiên nhìn theo kiệu xa dần, không dám hỏi vì sao phu nhân chẳng dẫn nàng theo.
…
Tại yến, ta theo phu nhân ngồi gần vị trí của Lý Quý phi.
Mười lăm năm trước, khi Hoàng thượng còn là Thái tử, Thái tử phi băng hà.
Ngài thương nhớ quá độ, chìm trong rượu.
Nhờ Quý phi dốc lòng khuyên nhủ, Thái tử mới vực dậy.
Bởi thế bảy năm trước đăng cơ, tuy không lập hậu, nhưng phượng ấn lại trao cho Lý Quý phi.
Đến nay, hậu cung đều tôn nàng làm chủ.
Ta vừa an tọa, chúng phu nhân quyền quý liền hiếu kỳ: rốt cuộc tướng phu nhân đã nhận đứa con gái thế nào làm đích nữ.
Khoảnh khắc thấy mặt ta, sắc diện họ đồng loạt biến đổi.
Ánh mắt Lý Quý phi lóe lên, thoáng chốc vặn vẹo, rồi lại trở về dịu hòa:
“Con gái của Triệu phu nhân có vài phần giống một cố nhân. Chỉ tiếc hôm nay Hoàng thượng đặc ý truyền rằng nam tân nữ quy, phân bàn đãi yến. Một phen tâm tư của ngươi, e uổng phí.”
Nàng hiện sủng, lời lẽ đầy mũi nhọn. Phu nhân thản nhiên:
“Khởi bẩm nương nương, thần phụ nghe chẳng rõ người nói chi.”
Sắc mặt Quý phi lập tức khó coi:
“Giang Vân Mịch, ngươi tưởng bản cung không dám động ư? Ai chẳng biết ngươi sớm bị tể tướng chán ghét.
Ngươi xưa nay không thích yến hội, hôm nay lại dắt thứ đồ giả mèo khóc chuột vào cung.
Hẳn là muốn nó thừa cơ bò lên long sàng, để Hoàng thượng vì ngươi mà chủ trì công đạo? Nó mới mấy tuổi? Ngươi nỡ lòng ư?”
Khóe môi Quý phi nhếch cười lạnh:
“Ngươi xuất thân Giang gia, bản cung từng kính trọng. Nay xem, cũng thường thôi.”
Phu nhân nghe xong, vẫn bất khinh bất khiếp:
“Nương nương lo xa. Năm xưa thần phụ sinh nữ thì thương tổn thân thể, không thể tái nghén.
Về sau biết con ruột chết yểu, đau đớn khôn cùng, bèn nhận Nhược Nhiên – đứa trẻ thân thiết như chị em với con gái thần phụ.
Còn dung nhan của nó… thực chẳng giấu, thần phụ xưa nay hiếm thấy khuôn mặt nào tinh xảo như vậy.”
Giang gia nữ quen chán giao du, chuộng đóng cửa đọc sách.
Sau khi gả vào tướng phủ, phu nhân càng ít qua lại, các yến tiệc phần nhiều cáo bệnh.
Vì thế bà quả thực chưa từng gặp người mà Quý phi ám chỉ.
Bên cạnh, Trưởng công chúa vốn im lặng, bỗng nhạt cười:
“Hôm nay yến Ngắm Mai, Quý phi dụng tâm bày biện. Nay bị hai mẹ con các ngươi phá hứng, nói xem, tội đáng mấy phần?”
Quý phi và Trưởng công chúa vốn giao hảo, bèn làm nũng:
“Phải đó, họ xem thường bản cung. May là ngày lành tháng tốt, bất tiện thấy huyết, chẳng thưởng nổi ‘nhất trượng hồng’…”
Trưởng công chúa khẽ cười, ánh mắt lạnh như rắn lướt qua ta và phu nhân:
“Vậy chẳng bằng bảo họ hồi phủ, khỏi phá hứng.”
Quý phi ánh mắt lóe lên, gật đầu:
“Cứ thế.” Rồi lạnh lùng quát: “Còn không cút?”
Phu nhân nhạt nhìn Trưởng công chúa. Diện mạo không đổi, song tay nắm tay ta bất giác siết chặt, đau đến mức ta cau mày.
Rất nhanh bà đã nén lại, dắt ta theo đường hành lang ra khỏi cung.
Chỉ mới rẽ đến góc vườn ngự vắng người, bỗng hai hắc y nhân xuất hiện chặn lối.
Phu nhân hoảng hốt, vội chắn trước mặt ta:
“Là ai sai các ngươi? Có biết ta là ai không?”
Hai người kia lạnh giọng:
“Phu nhân tể tướng, mục tiêu của chúng ta không phải ngươi.”
Dứt lời, khói mê tỏa ra, phu nhân lăn mắt ngã xuống.
Ngay sau đó, ta cũng hôn mê bất tỉnh.
6
Khi ta tỉnh lại, đang bị trói chặt tứ chi, nằm trên nền thanh thạch lạnh lẽo của một gian phòng bày biện tinh xảo mà đã nhuốm màu cũ kỹ.
“Tỉnh rồi?”
Lý Quý phi ngồi trên bàn bát tiên, từ trên cao cúi mắt nhìn ta, thần sắc âm lãnh:
“Biết nơi đây là chỗ nào không?”
Ta nhàn nhạt liếc nàng, lại đảo mắt khắp gian phòng.
Nàng thấy ta im lặng, hừ lạnh:
“Khá bình tĩnh.”
Rồi bật cười khẽ:
“Ngươi hẳn hiểu chứ… đây là Đông Cung, nơi Thái tử phi từng ở. Cũng là hình mẫu mà ‘mẹ mới nhận’ của ngươi muốn ngươi bắt chước.”
Ta nghe xong vẫn không lộ vẻ kinh ngạc, khóe môi ngược lại khẽ cong một tia cười khó đoán:
“Nương nương, nếu là ta, giờ đã chém dứt dây mơ rễ má, giết ta trước rồi hẵng nói.”
Lý Quý phi đảo mắt:
“Ngươi dĩ nhiên phải chết. Chỉ là bản cung đang muốn… hưởng cái thú mèo vờn chuột mà thôi.”
Nói rồi, nàng đứng dậy đến trước bàn trang điểm, nhẹ vuốt chiếc gương đồng đã cũ nhưng không vướng hạt bụi nào. Ngắm dung nhan lộng lẫy trong gương, khóe môi nàng hiện tia đắc ý:
“Nàng ta có xuất thân cao quý thì sao, là Thái tử phi thì đã sao. Cuối cùng chẳng phải vẫn phải nuốt viên dược ta hòa hồng hoa, một xác hai mạng, ngoan ngoãn ‘nhường’ bệ hạ cho bản cung ư? Hừ! Tranh với ta, các ngươi tranh nổi sao?”